Chương 397: Cuối Cùng Cũng Cháy Nhà Ra Mặt Chuột Rồi
Chương 397: Cuối Cùng Cũng Cháy Nhà Ra Mặt Chuột RồiChương 397: Cuối Cùng Cũng Cháy Nhà Ra Mặt Chuột Rồi
Hôm nay, cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột rồi.
Cô ta kích động đến mức hai mắt đỏ hoe, gật đầu đáp: "Xác định được rồi, là con của tôi, đại sư, Cũng may mà nhờ có cô cả, cảnh sát đã bắt cả gia đình cô ta đi rồi."
Cô ta nói năng lộn xộn cũng đủ để thấy trong khoảng thời gian này cô ta đã khổ sở bao nhiêu.
Tô Niệm Tinh võ lên bả vai cô ta: "Sau này gia đình cô sẽ êm ấm thôi."
Trương Phân ôm chầm lấy cô rồi trút hết toàn bộ những uất ức trong khoảng thời gian này ra. Cha mẹ chồng trách móc cô ta không bế đứa bé về sớm một chút. Chồng thì trách cô ta không chia sẻ với anh ta, nhưng cô ta cũng đã chửi lại một trận thậm tệ rồi.
Nếu không phải bọn họ vứt cô ta lại bệnh viện một mình thì đứa bé sẽ mất sao? Cả một đám người chỉ biết trách cô ta!"
Sau khi cô ta chửi xong, cha mẹ chồng với chồng thậm chí còn không dám đánh một quả rắm nào, đã biết tôn trọng cô ta hơn.
Trương Phân nói chuyện với Tô Niệm Tinh vài câu, lại lo cho đứa con nên tạm biệt và rời đi.
Tô Niệm Tinh trở về quán ăn, từ đầu đến cuối các hàng xóm đều không hề mở miệng, thẳng cho đến khi chiếu hết một tập, cuối cùng cô mới mở miệng nói cho bọn họ biết: "Vụ án Trương Phân bị tráo con đã kết thúc rồi."
Các hàng xóm mới chợt phản ứng lại được người phụ nữ vừa mới chạy tới đây chính là khổ chủ trong vụ án mất con dạo nọ. Ôi chao! Đây chính là tin tức đã khiến bọn họ nghẹn cả một tháng lận đó.
Mọi người nhốn nháo vây quanh cô: "Bắt được từ bao giờ? Đã xác định được đứa bé hàng xóm chính là con của cô ta rồi sao?"
"Đúng, đứa trẻ quả thật là con của Trương Phân." Tô Niệm Tinh thấy mọi người bị thu hút bèn gật đầu.
Các hàng xóm thảo luận sôi nổi: "Không ngờ thời gian trôi qua lại nhanh như thế, tôi còn tưởng phải đợi rất lâu cơ."
Trên thực tế đã đợi được hơn một tháng rồi, mới đầu quả thật một ngày mà như một năm vậy, nhưng bây giờ có tivi rồi, thời gian trôi qua cũng vô cùng nhanh, không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Nói xong tin tức này, A Trân mới bắt đầu đổi một chiếc đĩa khác.
Các hàng xóm lại không quan tâm đến bộ phim nữa mà hào hứng chạy ra ngoài thông báo cho những người khác biết là ông ta có một tin hay muốn chia sẻ.
Trong nháy mắt, quán ăn đã vắng đi một nửa, Tô Niệm Tinh nhìn bóng lưng vui vẻ của bọn họ, không nhịn được mà cười thành tiếng.
A Trân đang tập trung tinh thân xem phim thì A Hỉ sáp lại gần, trong tay cầm Rubik giơ tới như hiến bảo vật: "A Trân, cô xoay lung tung thoải mái đi, tôi có thể xoay lại hoàn chỉnh chỉ trong vòng năm phút cho cô xem."
A Trân thuận tay cầm lấy Rubik, xoay vài cái rôi ném lại cho A Hỉ, bên tai lập tức trở nên yên tĩnh trở lại.
A Hỉ đưa Rubik đến trước mặt A Trân, mười ngón tay chuyển động nhanh chóng. Rubik cũng thay đổi vị trí theo đó, chưa đến ba phút, anh ta đã xoay xong khối Rubik sáu mặt, nhưng vừa liếc mắt nhìn lại thấy A Trân hoàn toàn không hề nhìn mình. Anh ta tức tối, tiếp tục dâng báu vật cho A Trân: "A Trân, cô mau nhìn đi, tôi xoay xong rồi này, chỉ mất có ba phút thôi."
Anh ta luyện tập hết nửa tháng, sách đọc cũng muốn sờn cả trang cuối cùng cũng học được cách xoay Rubik thế nào. A Trân nhất định sẽ nhìn anh ta với một cặp mắt khác xưa, đến khi ấy, cô ta sẽ nhờ anh ta chỉ dạy, anh ta sẽ chỉ cô ta tận tay, sau đó bọn họ sẽ...
A HỈ cúi đầu, trong lòng mơ ước về tương lai tươi đẹp.
A Trân cũng bị lời càm ràm của anh ta làm cho phát phiền lên được, cô ta cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, khi ngẩng đầu lên lại trừng mắt nhìn anh ta, thâm nghĩ: Anh là giỏi nhất, nhất anh rồi, của anh tất! Có gì hay mà phải khoe?...
"Khẩu Thủy Toàn thật có phúc khí quá." Các hàng xóm láng giêng ở đường Paterson thức dậy từ sớm để thổi lửa nấu cơm đang chào hỏi lẫn nhau.
Khẩu Thủy Toàn dẫn bạn gái xuất hiện ở đầu đường. Lúc còn nhỏ, Khẩu Thủy Toàn thường xuyên chảy nước miếng cho nên mọi người đặt cho anh ta biệt danh là Khẩu Thủy Toàn. Sau khi trưởng thành cũng đã đổi thói quen này rồi nhưng biệt danh thì vẫn còn giữ lại như cũ.
Anh ta là cấp dưới của anh Minh, làm nhân viên tiêu thụ trong quán, làm việc vẫn cần cù và thật thà, khoảng thời gian trước bạn gái mang thai nên hai người họ sống chung.
Anh Minh nhìn hai người đó với vẻ ngưỡng mộ. Anh ta lớn lên đẹp trai hơn thủy khẩu toàn, dáng người cũng cao hơn đối phương, còn là chủ tiệm của một tiệm vàng, nhưng đến ngay cả người như thủy khẩu toàn còn có thể tìm được bạn gái thì thôi. Rốt cuộc anh ta kém ở chỗ nào chứ.