Chương 405: Bạch Phú Mỹ
Chương 405: Bạch Phú MỹChương 405: Bạch Phú Mỹ
Khẩu Thủy Toàn và Tô Niệm Tinh đến nhà hàng trước, đại khái thì anh ta chưa từng tới mấy nơi thế này bao giờ nên rõ ràng trông rất cẩn thận.
"Này, anh mau nhìn kìa, người kia có phải là anh Minh không?" Tô Niệm Tinh đang ngồi đợi trong nhàm chán, nhưng rất nhanh, trong góc nhà hàng đã xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Khẩu Thủy Toàn thuận theo hướng cô chỉ mà nhìn qua, người đàn ông mặc tây trang và đi giày da kia không phải anh Minh thì còn là ai được nữa.
Lúc này, anh Minh trông giống một thanh niên choai choai mới bước chân vào bể tình, đang đi cùng một cô gái trẻ với vẻ mặt ngọt ngào.
Đáng tiếc, đối phương quay lưng lại với bọn họ nên không nhìn thấy rõ mặt, nhưng chỉ riêng cách ăn vận đó của cô ta cũng đủ đoán ra được thân thế của đối phương không tồi.
"Bạn gái anh ấy là bạch phú mỹ sao? Chẳng trách lại chân chừ mãi không dẫn về ra mắt chú Minh."
Khẩu Thủy Toàn có hơi ngạc nhiên: "Chỉ một bóng lưng thôi mà cô cũng nhìn ra được cô ta là bạch phú mỹ sao?"
Tô Niệm Tinh nhỏ giọng giải thích với anh ta: "Bộ quần áo trên người cô ta toàn là nhãn hàng thế giới cả đấy, nguyên một thân ít nhất cũng phải năm con số.
Đồng hồ trên cổ tay là phiên bản giới hạn, ít cũng phải năm mươi vạn.
Còn có chiếc chìa khóa mà cô ta vừa mới nhét vào trong túi kia, biểu tượng xe là của hãng Ferrari, thấp nhất là một trăm vạn đấy. Không phải bạch phú mỹ thì cô ta lái nổi con xe đó không?”
Mỗi khi nghe thấy cô báo ra một con số là Khẩu Thủy Toàn lại khoa trương kêu một tiếng: "Giàu quá vậy."
Nếu thế này còn không được tính là bạch phú mỹ thì toàn bộ Hương Giang này không có bạch phú mỹ nữa rồi.
Khẩu Thủy Toàn vừa mới thất tình nói với giọng chua như giấm: "Người giàu có như thế lại hẹn hò với anh Minh, chắc chắn là ăn bám rồi, nói không chừng cô ta trông rất xấu."
Trong lòng Tô Niệm Tinh cũng nghĩ như vậy.
Anh Minh đã ba mươi hai tuổi rồi, ở đường Paterson cũng đã được tính là một thanh niên tài tuấn, nhưng so với các cậu ấm cô chiêu ở Hương Giang thì cho dù là về tướng mạo, hay là khí chất, hoặc là tài lực đều kém hơn rất nhiều.
Chẳng qua, anh Minh đã từng giúp cô một lần nên cô cũng không tiện nói thẳng ra.
Chẳng qua, lại khiến hai người thất vọng rồi.
Ngay khi bạch phú mỹ kia đứng lên, hai người đã nhìn thấy rõ mồn một chính diện của cô ta. Tuy rằng không thể so được với người đẹp đỉnh cấp trong giới giải trí, nhưng cũng được tính là hoa dung nguyệt mạo, lại phối với tài lực của cô ta, dùng "nhân gian hoa phú quý" để hình dung cũng không quá.
Anh Minh đi được vài bước lại vừa vặn trông thấy bọn họ bèn chào hỏi một cách rất tự nhiên, sau đó mới cùng cô gái trẻ rời đi.
"Oa, anh Minh thật có phúc." Bây giờ, Khẩu Thủy Toàn chỉ còn lại mỗi ngưỡng nộ. Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Có khả năng hai người họ chỉ là bạn bè, chưa chắc đang hẹn hò đâu."
Hai người một trước một sau đi vào mà cách nhau có hơi xa một chút, vượt quá xa khoảng cách giữa các cặp tình nhân, trông không giống bạn trai bạn gái mà ngược lại, giống bạn bè bình thường hơn.
Khẩu Thủy Toàn hoàn toàn ngây người: "Không thể nào? Tôi thấy gần đây anh Minh mua liền mấy bộ tây trang, ngày nào cũng ăn mặc rất chỉn chu cơ mà."
"Có khả năng vẫn đang theo đuổi." Tô Niệm Tỉnh suy đoán.
Khẩu Thủy Toàn hiểu ra.
Đúng rồi, chẳng trách anh Minh lại chậm chạp không dẫn bạn gái về ra mắt chú Minh, hóa ra là vẫn chưa theo đuổi được.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì giám sát Lương cũng dẫn giám sát Vương tới.
Đại khái thì đây cũng là lần đầu tiên giám sát Vương nhìn thấy Tô Niệm Tỉnh, anh ta quan sát vô vài cái: "Nói ra thì lần này bắt được bọn lừa đảo cũng là nhờ quẻ tượng của cô, tôi vẫn luôn cho rằng mấy tin tức trên báo chí kia đều là bịa đặt cả, nhưng không ngờ cô thật sự cũng có chút bản lĩnh."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Nào dám."
Giám sát Vương nhìn giám sát Lương: "Chẳng trách cậu còn trẻ tuổi như vậy mà đã thăng chức lên làm giám sát cao cấp, có phải là nhờ có một trợ thủ như cô ấy không? Tiểu tử nhà cậu cũng hay thật đấy, có con át chủ bài trong tay mà bây giờ mới nói ra."
Giám sát Lương hơi sững sờ, anh nhíu mày: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, lúc tôi thăng chức làm giám sát thì cô ấy còn chưa tới Hương Giang đâu." Nhân viên phục vụ mang một chai rượu lên, Tô Niệm Tinh vừa cười vừa rót rượu cho anh: "Đúng đó, lúc tôi quen giám sát Lương thì anh ấy đã trở thành ngôi sao trong đội cảnh sát Hương Giang rồi. Anh ấy lên làm giám sát cao cấp cũng không hề liên quan gì đến tôi cả."