Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417: Em Lo Cho Mình Trước Đi Đã

Chương 417: Em Lo Cho Mình Trước Đi Đã Chương 417: Em Lo Cho Mình Trước Đi ĐãChương 417: Em Lo Cho Mình Trước Đi Đã

Đứa bé mập gọi món xong lại đi đến trước mặt chàng trai trẻ: "Anh trai, em đã thanh toán bữa ăn xong rồi, ngày mai và ngày kia em còn phải đi học nên em đã trả trước tiền của ba ngày rồi đó. Ngày mai với ngày kia anh tới có thể trực tiếp tìm chị kia."

Nói đến đây, cậu bé lại ghé sát bên tai anh ta: "Em vừa mới hỏi chị ấy rồi, chị ấy vẫn chưa có bạn trai đâu."

Chàng trai trẻ chớp mắt với vẻ dở khóc dở cười: "Em lo cho mình trước đi đã.

Đứa bé mập ngại ngùng bấu hai bàn tay vào nhau: "Anh trai, anh đẹp trai như vậy chắc hẳn có thể giữ bí mật giúp em đúng không?"

Cuối cùng chàng trai trẻ cũng biết được mục đích của cậu bé rồi, hóa ra là sợ anh ta sẽ nói lại chuyện này cho cháu trai của mình, sau khi đến trường học cậu bé sẽ bị bạn bè cười nhạo.

Nhưng anh ta lại kiên quyết lắc đầu: "Không! Anh sẽ không giữ bí mật hộ em, làm sai chuyện thì phải chịu phạt, đây chính là cái giá của sự sai lâm."

Vừa nghĩ đến cảnh mình thức đêm mấy hôm liền chơi trò chơi để tạo bất ngờ cho bạn gái, nhưng bây giờ lại mừng hụt một phen là anh ta lại hạ quyết tâm.

Đứa bé mập buồn rười rượi, nó nắm tay bà chủ nhà, một trước một sau đi ra khỏi quán ăn.

Các hàng xóm liên tục cảm thán: "Đứa bé này đúng là ranh ma thật."...

"Đẹp quá đi, anh Minh." Trên đường Paterson, anh Minh mặc tây trang đi giày da, mái tóc được vuốt sáp chải ngược ra đằng sau, đôi giày da mà anh ta đi sáng bóng, ăn mặc trông giống một tinh anh xã hội. Trong tay xách túi to túi nhỏ bước từ trên một con xe sang trọng xuống.

Anh Minh vẫy tay chào hỏi hàng xóm, sau đó đi vào trong tiệm vàng.

Chú Minh từ quán ăn bước vào trong tiệm vàng: "Mày với A Kiều kia chia tay ngay đi, phụ nữ phải như A Mỹ mới đáng lấy làm vợ."

Anh Minh có hơi bất đắc dĩ: "Cha ơi, con đã là người có bạn gái cả rồi mà cha còn kêu con hẹn hò với A Mỹ, cha làm vậy có còn coi con là đàn ông nữa không? Để đồn ra ngoài thì các hàng xóm sẽ nhìn con thế nào?"

Chú Minh trừng mắt nhìn anh ta: "Tao không kêu mày bắt cá hai tay mà tao chỉ muốn mày chia tay với A Kiều thôi. A Kiều kia không phải người dễ sống chung đâu, tao thấy mà ở nhà mua một đống đồ vô dụng về mà cô ta cũng không khuyên một câu nào. Không được, tao không thích cô ta, mày mau chia tay với cô ta rồi hẹn hò với A Mỹ đi."

Anh Minh cảm thấy cha mình thật vô lý: "Bây giờ hôn nhân đã sớm tự do rồi, cha kêu con chia tay là chuyện không có khả năng đâu."

Anh ta nhìn Khẩu Thủy Toàn ở bên cạnh: "Cha, nếu A Mỹ đã tốt như vậy thì cha giới thiệu cho Khẩu Thủy Toàn đi. Lần trước Khẩu Thủy Toàn đã bị bọn lừa đảo lừa thảm như vậy rồi, cậu ấy cũng nên có một người biết nóng biết lạnh an ủi mình chứ. Bọn họ một người thì thành thật và an phận, một người hiền lương thục đức, ở chung với nhau đúng là rất thích hợp."

Chú Minh trừng mắt nhìn anh ta với vẻ dữ tợn.

Một người phụ nữ tốt như A Mỹ làm sao có thể đẩy ra bên ngoài được, có phải anh ta bị ngu rồi không. Anh Minh lại không nhìn thấy bản mặt lạnh lùng của cha mình mà chủ động vỗ vào vai Khẩu Thủy Toàn: "Còn không cảm ơn cha tôi đi, A Mỹ kia thật sự không tôi đâu, đường hoàng hơn tên lửa đảo lần trước nhiều."

Khẩu Thủy Toàn nhìn chú Minh với vẻ chờ mong.

Chú Minh lại trơ mắt bóng lưng của con trai.

Chớp mắt cái, chú Hưng đã tới tìm chú Minh: "Con trai ông đã có bạn gái cả rồi, không thể kêu A Mỹ đợi nó mãi như thế được, ông giới thiệu một người khác được không?

Không phải ông nói mình quen rất nhiều thanh niên trẻ hay sao?

A Mỹ từ nông thôn lên đây, cha mẹ con nhỏ giục gấp lắm, sớm đã muốn kết hôn rồi."

Buổi tối, chú Minh lại khuyên con trai hết nước hết cái, nhưng cứ cố tình anh Minh đã hạ quyết tâm, không chịu đồng ý.

Chú Minh chỉ đành kêu chú Hưng giới thiệu Khẩu Thủy Toàn cho A Mỹ.

Hành động của chú Hưng cũng nhanh, đã hẹn thời gian và địa điểm với Khẩu Thủy Toàn.

Hai người gặp nhau ở quán Tô Thần Toán, đôi bên đều rất vừa ý nhau.

Chú Hưng thấy hai người có hy vọng rồi bèn vỗ vào vai chú Minh, cười không khép được mồm: "Lần này cũng coi như ông đã làm được một việc tốt rồi đấy, tiền mai mối sẽ không thiếu phần của ông đâu."

Chú Minh vừa cười vừa khóc, đứa con dâu mà mình ưng ý lại bị con sói khác cướp đi rồi, cho dù có cho bao nhiêu tiền mai mối thì ông ta cũng không cười nổi.
Bình Luận (0)
Comment