Chương 420: Dụng Ý
Chương 420: Dụng ÝChương 420: Dụng Ý
Tô Niệm Tinh cảm thấy bọn họ đã hiểu sai trọng điểm rồi nên đành nhắc nhở: "Thân phận của hai chị em nhà này ngược lại chỉ là thứ yếu thôi, mục đích của bọn họ mới là mấu chốt của vấn đề. Mọi người nghĩ mà xem, con của bà cả với bà hai sinh ra thì có gì khác biệt? Ở Hương Giang này vẫn hợp pháp cơ mà, vậy tại sao bọn họ lại cố tình che giấu chuyện này chứ?”
Các hàng xóm đưa mắt nhìn nhau.
Đúng rồi, tại sao bọn họ phải che giấu?
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh và đợi câu trả lời của cô.
Tô Niệm Tinh không trả lời mà là nhìn về phía anh Minh: "Tại sao anh lại mua nhiều tây trang như thế?"
Anh Minh theo bản năng trả lời: "Vì A Kiều dẫn tôi đi gặp mấy nhân vật lớn trong giới tài chính, tôi cũng không tiện ăn mặc quá giản dị đi? Tôi..." Anh ta chợt dừng lại.
Tô Niệm Tinh chỉ nhìn anh ta là đã hiểu rồi, cô nhún vai: "Vì bọn họ đang bày cục đó.
Đường Paterson là một con phố cổ chín muồi, các hàng xóm đều rất sung túc. Các cửa hàng kinh doanh trên đoạn đường này đều là do mọi người tự chủ kinh doanh.
Nhưng có tiền thì sẽ bị người nhòm ngó. Cha của A Kiều với A Mỹ là ông chủ một công ty bất động sản nên bọn họ muốn lấy được con phố thương nghiệp này.
A Kiều phụ trách tiếp cận anh Minh để thăm dò tin tức, còn A Mỹ gả cho Khẩu Thủy Toàn để thâm nhập vào nội bộ. Hai người họ trong ứng ngoại hợp, sau đó lại tìm các anh ký hợp đồng đầu tư.
Mọi người đều là người một nhà, các anh cảm thấy liệu mình có mắc câu không?”
Trình độ văn hóa của mấy hàng xóm này không cao nên bọn họ lại càng nghiêng vê phía giúp đỡ tương trợ những đồng hương hơn. Ví dụ như cô đi, Tô Niệm Tinh vì bói toán rất linh mà được bọn họ tin phục, nếu có một ngày nào đó cô tiến cử với bọn họ rằng cổ phiếu một bên nào đó sẽ tăng thì bọn họ chắc chắn sẽ không nói câu nào mà đi mua ngay tức thì.
Các hàng xóm tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, tất cả đều kinh ngạc vô cùng.
Rõ ràng anh minh cũng không ngờ ánh trăng sáng trong lòng mình kia lại là loại người này.
Anh ta nghĩ đến cái cảnh A Kiều đã từng hỏi dò mình về tình hình ở đường Paterson, tiệm vàng của anh ta cũng không phải do anh ta mở, nhưng mặt tiền cửa hàng của tiệm vàng lại là do tổ tiên nhà anh ta truyền lại, vẫn luôn lưu giữ đến tận bây giờ, những hàng xóm khác gần như cũng đều là như vậy.
Tại sao bọn họ lại nhàn rỗi như thế?
Là vì mặt tiền cửa hàng của bọn họ là của chính bọn họ, bày đầy hàng ra đấy rồi tuyển một nhân viên bán hàng về là có thể kiếm được tiền. Còn bọn họ đi ăn bữa sáng, nghe bạn bè nói chuyện và buôn dưa lê, ngày nào cũng đều trôi qua như vậy hết.
Bọn họ đã an nhàn quá lâu rồi, đột nhiên có người nhìn thấy bọn họ sống quá thoải mái nên muốn cướp mất sản nghiệp của bọn họ, sau lưng anh Minh túa đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta đã như vậy rồi, những hàng xóm khác cũng không khá hơn là bao. Có một hàng xóm không dám tin bản thân suýt chút nữa đã bị hại, ông ta có hơi khó hiểu: "Không phải bọn họ rất có tiền hay sao? Tại sao còn tới lừa tiền của chúng tôi?"
Tô Niệm Tinh bất đắc dĩ, cái này còn cần phải hỏi nữa sao?
Lừa người bình thường dễ hay là lừa người thông minh dễ hơn đây?
Có một hàng xóm nói lại: "Có ai còn chê tiền nhiều nữa à?"
Các hàng xóm chẳng ai đưa ra được chủ ý gì cả.
Cuối cùng, có người hỏi: 'Chuyện này có thể kiện được không?”
Người Hương Giang rất thích kiện tụng nhưng chuyện này không nói có thể kiện hay không mà cho dù có thể kiện thật thì bọn họ có thể thắng được không?
Đối phương là một công ty lớn, sở hữu cố vấn và luật sư chuyên nghiệp, mà trong số bọn họ ngay cả một luật sư lành nghề cũng không có thì thôi, thật sự không thể thắng được đâu.
Chú Minh túa mồ hôi lạnh trên trán: "Cũng may mà tôi nhờ cô bói cho, bằng không chúng tôi thật sự đã sập bấy rồi."
Chỉ với cái đầu của ông ta, nếu đối phương thật sự có một hạng mục hay để giới thiệu thì ông ta nhất định sẽ mắc câu ngay.
Phản ứng của những hàng xóm khác cũng không tốt hơn chú Minh là bao: "Lại tránh được một kiếp nạn."
Có hàng xóm nhắc nhở: "Sau này nếu như mọi người gặp phải vụ đầu tư gì thì đừng vội ký tên trước nhé, cứ tìm Tô Thần Toán để bói một quẻ đã, nếu không có gì kỳ quái thì hãy ký sau."