Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 423 - Chương 423: Cô Không Sao Chứ?

Chương 423: Cô Không Sao Chứ? Chương 423: Cô Không Sao Chứ?Chương 423: Cô Không Sao Chứ?

Vẻ mặt của bà A Cam rất ngọt ngào, còn nhờ Tô Niệm Tinh chỉ cho vài kỹ năng nấu nướng, Tô Niệm Tinh cũng không giấu làm của riêng, chỉ cần là thức ăn mà cô biết nấu đều sẽ nói lại rất rõ ràng cho bà ta hay.

Sau khi bà A Cam học được cách làm mới tạm biệt và tách ra ở đầu đường.

Trở về quán ăn, Tô Niệm Tinh vừa mới bước chân vào quán ăn đã bị tiếng ôn ào huyên náo làm cho đứng hình.

Cô gái trẻ ngày hôm qua tới xem bói chen ra khỏi đám người với vẻ mặt xám ngoét như tro và bước đến bên cạnh cô, hành lễ một cái: "Đại sư, cô đã cứu tôi một mạng rồi."

Phía sau cô ta còn có hai chàng trai trẻ một cao, một thấp, trông nét mặt có vài phần giống với cô ta, cũng cùng hành lễ với Tô Niệm Tinh luôn: "Đại sư."

Tô Niệm Tinh quan sát cô gái trẻ từ trên xuống dưới một lượt: "Cô không sao chứ? Sao trông lại chật vật như vậy?”

Trên cái áo màu trắng của cô gái trẻ dính rất nhiều đốm máu nhỏ li tỉ, còn có vài chỗ bị bẩn và nhăn nhúm nữa, vừa nhìn đã biết là mới trải qua một trận ẩu đả.

Hai chàng trai trẻ cũng không tốt hơn cô ta bao nhiêu, chàng trai cao hơn còn mất tiêu hai cái cúc áo trên.

Chỗ mũi của cô gái trẻ còn có cục máu, trên mặt cũng bầm tím xanh xao, nhưng cô ta vẫn lắc đầu một cách sảng khoái: 'Không có chuyện gì đâu, vì muốn anh ta bị phán thêm vài năm tù nên tôi để nguyên cho anh ta đấm hai cái."

Nhắc đến bạn thân là nụ cười trên gương mặt của cô gái trẻ đã biến mất không còn thấy đâu nữa: "Đại sư, hôm qua tôi vẫn còn nghi ngờ cô, thật sự quá không nên mà."

Đừng thấy bây giờ danh khí của Tô Niệm Tinh đã rất lớn nhưng vẫn có rất nhiều người nghi ngờ cô như xưa. Cô gái trẻ này vừa nhìn đã biết là một người không mê tín, mới đầu không chịu tin cô cũng là chuyện rất bình thường: "Không sao."

Cô gái trẻ không lên tiếng thêm nữa, nhưng anh trai của cô ta lại không thể nhịn được cục tức này: "Đại sư, cô không biết bạn thân của con nhỏ thiếu đạo đức đến thế nào đâu.

Lúc em gái tôi bị đánh, rõ ràng bạn thân của nó đứng ngay bên cạnh mà không hề giúp một tí nào cả. Nếu không phải tôi không đánh nữ giới thì đã sớm muộn dạy dỗ cô ta một trận rồi."

Cô gái trẻ mấp máy môi rồi cười khổ một tiếng: "Em còn tưởng cô ta cần em bảo vệ nhưng hóa ra cô ta có thể tự bảo vệ bản thân mình rất tốt."

Tô Niệm Tinh an ủi cô ta: "Bây giờ cô nhìn rõ người cũng vẫn chưa muộn đâu.

Cô gái trẻ gật đầu rồi dẫn người thân rời khỏi quán ăn.

Các hàng xóm láng giềng lại bắt đầu thảo luận, tất cả cùng nhau thảo phạt cô bạn thân kia: "Làm người phải trọng nghĩa khí, rõ ràng nhìn thấy bạn thân bị đánh mà cô ta vẫn còn khoanh tay đứng nhìn được, đây còn là con người nữa sao?"

"Ích kỷ, tư lợi, chẳng trách lại đi hẹn hò với loại du côn đó, loại người này không xứng có được hạnh phúc..... Các hàng xóm lục tục rời đi, thẳng đến hai mươi giờ tối, bác A Cam xuất hiện ở trong quán ăn, trông ông cụ có hơi thấp thỏm: "Đại sư, bên chỗ các cô có thể đặt bàn không?”

Tô Niệm Tinh hơi sững sờ: “Đặt bàn gì ạ?”

"Tôi muốn ăn một bữa thịnh soạn với bà nhà tôi nhưng những quán ăn khác đều đã kín chỗ hết cả rồi, tôi muốn đặt một bàn ở quán các cô để chúc mừng sinh nhật cho bà nhà tôi."

Tô Niệm Tinh có hơi ngạc nhiên: "Các con của bác không về chúc mừng sinh nhật bà cụ sao ạ?”

Bác A Cam lắc đầu với vẻ mặt không thay đổi: "Tụi nó bận công việc nên không có thời gian tới đây. Tuy rằng bà ấy không nói nhưng tôi biết bà ấy thất vọng, tôi vẫn muốn tổ chức cho bà ấy."

Tô Niệm Tinh không nhịn được mà có hơi đồng cảm với bà A Cam, bà cụ đã đợi từ tận trưa cho đến tận bây giờ, nhưng không ngờ cơm tối đã bắt đầu rồi mà vẫn không đợi được người.

Cô gật đầu: 'Được chứ, không thành vấn đề, cháu sẽ bảo đầu bếp làm giúp cho, nhưng mà có khả năng các món..."

"Không thành vấn đề, chúng tôi cũng không ăn nhiều đâu, các cô cứ tùy tiện làm một ít đi, đông người náo nhiệt là được." Bác A Cam cười rất thản nhiên.

Tô Niệm Tinh hiểu ra rồi. Ngoại trừ thức ăn ra thì bọn họ cũng phải có mặt tại quán nữa, vừa vặn có thể gom thành một bàn.

Khoảng chín rưỡi tối, bác A Cam dẫn bà A Cam xuất hiện trong quán.

Không có một thực khách nào hết, bàn cơm bên trong tiệm có bốn bàn ghép lại với nhau và dùng khăn trải bàn phủ lên, bày đầy các loại món ăn, chính giữa còn có một chiếc bánh sinh nhật.
Bình Luận (0)
Comment