Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 43 - Chương 43: Tìm Người

Chương 43: Tìm Người Chương 43: Tìm NgườiChương 43: Tìm Người

Tên to xác này trông thì hung dữ nhưng thật ra trí thông minh không được cao cho lắm, rất dễ nói chuyện, Tô Niệm Tinh chỉ nói có vài câu mà đã hỏi ra được chỉ tiết về anh Bưu.

Anh Bưu chính là cậu em vợ của lão đại Đông Hương Xã, trước đây lăn lộn chung với đường chủ ở bên Cửu Long, gần đây mới được điều đến Vịnh Đồng La làm đường chủ.

"Đông Hưng Xã chúng tôi cũng đang tẩy trắng rồi, mấy sòng bạc ngầm trước đây đều đang dần dần dẹp sạch, ngay cả tôi cũng đã có một công việc đàng hoàng." Cường ngốc không chỉ nói hết nội tình của anh Bưu ra mà còn kèm theo rất nhiều thông tin.

Tô Niệm Tinh chỉ hơi nghĩ một chút cũng đã hiểu được. Tuy rằng Hương Giang năm chín mươi bảy mới quay về nhưng từ năm tám mươi tư đã bắt đầu đàm phán hơn nữa đã xác định thời gian quay về, rất nhiều nhân sĩ xã hội đen đã bắt đầu chuyển nghề. Đông Hưng Xã tẩy trắng cũng là thuận theo dòng chảy mà thôi. Cô nhìn Cường ngốc: "Công việc đàng hoàng gì cơ?”

"Tôi làm bảo vệ ở club đêm, vốn muốn cho tôi làm phục vụ ở quán bar nhưng tôi vừa uống rượu là sẽ gây chuyện ngay nên anh Bưu không cho tôi đi. Tôi nghe anh Bưu nói lão đại còn đang quay phim nữa cơ." Cường ngốc nói năng lộn xộn, ngược lại cũng khiến Tô Niệm Tinh cảm thấy hứng thú, cô ngồi thẳng người dậy: "Vậy anh có biết số 12 đường Portland không?"

Cường ngốc ngây người rất lâu mới phản ứng lại được số 12 đường Portland mà cô nói là gì, anh ta gật đầu với vẻ sững sờ: "Biết chứ, số 12 đường Portland chính là club đêm của đại phú hào mà, có phải cô muốn tới đó làm kiếm miếng không?” Anh ta quan sát Tô Niệm Tinh rồi đưa ra một đánh giá trọng điểm: "Với tướng mạo của cô ấy hả, một tối chăm chỉ làm ăn chí ít cũng có thể kiếm được năm trăm."

Tô Niệm Tinh còn chưa mở miệng thì bà A Hương đã quên mất sợ hãi, tức giận chửi người: "Cậu đúng là Cường ngốc! Toàn nói cái gì đâu!"

Tô Niệm Tinh sa sầm mặt mũi, trừng mắt nhìn anh ta: “Ai nói tôi đến kiếm miếng, tôi chỉ muốn nhờ anh giúp tôi tìm một người thôi, anh có bằng lòng giúp tôi việc này không?”

Cường ngốc lại hơi khó xử: "Ở chỗ đó một đêm cũng tốn ít nhất ba nghìn đấy.

"Không phải anh là giang hồ ở Vịnh Đồng La hay sao? Đường Portland cũng là địa bàn của Đông Hưng Xã cơ mà, ngay cả địa bàn của mình mà cũng không vào được sao?”

Cường ngốc lắc đầu: "Chính vì là địa bàn của mình cho nên mới không thể phá hỏng quy tắc đó. Tôi tìm cô ta ra ngoài thì một tối ấy cô ta sẽ không thể tiếp một vị khách, club đêm sẽ thiếu một khoản tiền, Bưu ca mà biết sẽ phạt tôi ngay."

Tô Niệm Tinh nhắc nhở anh ta: "Nhưng không phải vừa rồi Bưu ca đã nói kêu anh giúp tôi giải quyết vấn đề hay sao? Bây giờ tôi chỉ nhờ anh giúp tôi tìm một người mà anh cũng không bằng lòng?”

Cường ngốc gãi đầu: "Rõ ràng ý của Bưu ca vừa rồi là không cho người khác bắt nạt cô chứ không nói tôi giúp cô tìm người mà?"

Tô Niệm Tinh quả thật sắp bị thằng Ngốc này làm cho tức chết luôn rồi, chẳng trách sau này anh ta lại chết nơi đầu đường xó chợ, đầu óc không linh hoạt như thế không làm bia đỡ đạn thì ai làm! Cô tính toán, lại đổi cách nói khác: "Cô ta từng bắt nạt tôi, anh tìm cô ta giúp tôi, được không?"

Cường ngốc hiểu ra: "Hóa ra là như thế, sao cô không nói sớm một chút chứ."

Nói xong, anh ta đứng bật dậy định đi tìm người.

Tô Niệm Tinh gọi Cường ngốc lại, sợ anh ta thật sự đi đánh A Lệ một trận, lực tay của người này lớn như vậy, cho dù không xảy ra mạng người thì cũng sẽ bị thương, cô sợ rước phải phiền phức nên mới bảo: "Cô ta từng trộm tiền của tôi, nếu anh ra tay nặng quá thì tôi còn đòi tiên về kiểu gì được nữa. Cho nên anh cứ dẫn người qua đây, tự tôi dạy dỗ cô ta cũng được."

Lệ khí khắp người của Cường ngốc không có chỗ phát ra nên hơi buồn bực, nhưng ai kêu trước đó anh Bưu lại dặn dò anh ta bảo vệ cô chứ, anh ta rầu rĩ "ừm' một tiếng rồi quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment