Chương 459: Sao Tôi Không Có Kịch Bản
Chương 459: Sao Tôi Không Có Kịch BảnChương 459: Sao Tôi Không Có Kịch Bản
Đối phương quá mức khẩn trương nên nhả chữ có hơi vấp, đạo diễn cũng nóng máu trực tiếp nổi điên.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh gặp phải loại tình huống này, người trong đoàn làm phim thì lại tập mãi đã thành quen, ngay khi ông ta nổi nóng, mọi người đều tự động tránh đi rất xa, chỉ sợ nằm không cũng dính đạn.
Đại sư đoán mệnh chỉ có thể ra sức xin lỗi đạo diễn, mà phó đạo diễn thì lại chạy qua nhắc nhở đại sư đoán mệnh rằng lời thoại phải nói thế nào.
Cô có hơi ngạc nhiên, vậy mà còn có cả lời thoại nữa sao?
Vừa vặn có nhân viên trong trường quay đi ngang qua, cô túm lấy đối phương rồi chỉ vào bên đó: "Sao tôi không có kịch bản?"
Nhân viên kia sững sờ, sau đó lắc đầu bảo: "Vị đại sư xem bói này thích nói này nói kia, mà cuộn phim đắt lắm, không có khả năng quay nhiều như vậy cho nên biên kịch mới cắt giảm lời thoại giúp ông ta, ông ta cứ học thuộc y như thế là được.
Còn đến lượt cô, biên kịch sẽ tới xem cô bói toán, hơn nữa cũng sẽ căn cứ vào lượng từ của cô để điều chỉnh."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, vẫn chưa đến lượt cô đâu: "Mấy người được xem bói kia đều được bói trước một ngày sao? Sau đó đến ngày hôm sau mới ghi hình?"
Nhân viên kia gật đầu: "Đúng rồi! Bọn họ không phải diễn viên chuyên nghiệp nên rất dễ xảy ra tình huống, cho đối đáp trước rồi lại bọn họ vị trí đứng ở đâu, như vậy cũng bớt được thời gian và sức lực."
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, thấy đối phương vẫn còn việc phải làm nên cũng không tiện níu chân người ta nữa.
Tiếp theo đấy, cô xốc lại hai trăm phần trăm tinh thần để nhìn đạo diễn quay phim, tuy rằng chương trình tạp kỹ chú trọng vào cảm giác chân thật nhưng để tạo điểm nhãn trong tập phim, vẫn cần phải cắn một đoạn lớn những nội dung không có hiệu quả.
Một tuần sau, Tô Niệm Tinh phụ trách xem bói cho sáu vị khách, mấy người này đều là sinh viên đại học, vừa nhìn đã biết là kiểu thanh niên lạc quan, cởi mở và hướng tới tương lai.
Cô tốn mất hai ngày để xem bói cho sáu người này, biên kịch sử lại một phần câu chữ của cô, ví dụ như có một vài nội dung nói quá ít, cô cần phải nói chỉ tiết hơn một chút, ví dụ như khúc bói chữ này, nói quá mức đơn giản, cần phải điều chỉnh lời thoại để người ta vừa nhìn vào đã cảm thấy "đại sư này rất lợi hại."
Sau khi sử xong lời thuận chính là ghi hình chính thức.
Vào khoảng thời gian này chính là thiên hạ của đạo diễn, Tô Niệm Tinh không muốn bị chửi, thấy người khác xem bói thế nào thì cô làm như thế. Lúc ghi hình, đôi lông mày của đạo diễn vẫn luôn nhíu lại nhưng không hô "cắt" nên cô cứ thế mà nói tiếp.
Vất vả lắm buổi ghi hình mới kết thúc, cả người cô đều sắp rụng rời luôn rồi.
Trở về quán ăn Tô Thần Toán, các hàng xóm chen chúc tới vây xung quanh cô: "Thế nào rồi? Ghi hình chương trình có vui không?”
Tô Niệm Tinh xoa bả vai: "Không vui đâu nhé, thật sự rất vất vả luôn ấy, đặc biệt là tính cách của đạo diễn thật sự rất nóng nảy, tôi cũng bị mắng vài lần liên." Cô vẫn còn tốt chán, lúc vị đại sư đoán mệnh đầu tiên rời đi mà đôi mắt còn đỏ và sưng vù lên.
Sau khi quay xong, cô lại bắt đầu khẩn trương, chỉ sợ bọn họ gọi cô quay lại để quay bổ sung.
Cũng may mà tất cả đều rất thuận lợi, không cần phải làm lại gì nữa.
Hai mươi ba giờ tối thứ sáu mới phát sóng, Tô Niệm Tinh vẫn luôn ngồi canh trong tiệm mà không về nhà, có không ít hàng xóm láng giềng cũng túc trực bên tivi để xem buổi phát sóng của Tô Niệm Tỉnh.
"Sắp ra rồi! Đây là quảng cáo!"
"Chương trình này thế nào? Có cơ hội bùng nổ không?" Tô Niệm Tinh tò mò hỏi các hàng xóm.
Trước đấy buổi sáng cô đều ở quán ăn xem bói cho người ta, buổi chiều và buổi tối thì ở đoàn làm phim xem người ta ghi hình như thế nào, về nhà vừa ngả đầu xuống đã ngủ ngay nên không có cách nào vòng về quán ăn để xem tivi hết, chỉ có nước hỏi các hàng xóm mà thôi.
"Kỳ đầu tiên tỷ suất xem đài rất bình thường, kỳ thứ hai hình như còn giảm một chút cơ." Anh Minh thích thức đêm còn những hàng xóm khác có khả năng vào tầm giờ này đã đi ngủ hết rồi.
Anh ta vẫn luôn ngồi châu chực bên cái tivi và cũng chú ý đến dữ liệu con số: "So với những chương trình tạp kỹ khác không thể tính là đặc biệt nổi trội, nhưng cũng không thuộc dạng kém nhất."
Chú An sợ Tô Niệm Tinh chán nản ủ rũ nên mới bảo: "Cũng không thể trách khán giả không thích xem được, các cô nghĩ mà xem, mấy chương trình tạp kỹ khác mời toàn các ngôi sao lớn như Lưu Đức Hoa, Trương Quốc Vinh...