Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463: Tôi Còn Có Một Anh Trai Nữa Sao

Chương 463: Tôi Còn Có Một Anh Trai Nữa Sao Chương 463: Tôi Còn Có Một Anh Trai Nữa SaoChương 463: Tôi Còn Có Một Anh Trai Nữa Sao

Tô Niệm Tinh nhìn quẻ tượng rồi lắc đầu: "Cha mẹ cô không có con riêng, bọn họ không ngoại tình, cũng không hề nhận nuôi con của người khác, nhưng trên quẻ tượng thì bọn họ có bốn đứa con."

Trái tim vừa mới sụp đổ của nữ sinh đột nhiên dừng lại trong nháy mắt, vừa rồi cô ta trông thấy đến ngay cả thành tích thi cử mà Tô Niệm Tinh còn có thể bói ra được, cũng cho rằng người này bói toán rất linh, nói không chừng thật sự là một thần toán, nhưng không ngờ cô lại bói sai rồi.

Người dẫn chương trình nhìn vào ống kính: "Đôi bên đã công bố đáp án cả rồi, bây giờ chúng tôi sẽ liên hệ với cha mẹ của nữ sinh để hỏi xem bọn họ rốt cuộc có mấy đứa con?"

Điện thoại được kết nối thành công, đầu bên kia nhanh chóng có người nhận máy.

Người dẫn chương trình giới thiệu qua về chương trình một lượt, cuối cùng mời đối phương giải đáp nhà bọn họ tổng cộng có bao nhiêu đứa con?

Người mẹ của nữ sinh đáp: "Ba đứa."

Thùng thùng thùng!

Âm nhạc khẩn trương lại vang thêm một lần nữa.

Ngay lúc người dẫn chương trình đang nhún vai với vẻ tiếc nuối, định cúp điện thoại thì Tô Niệm Tinh đột nhiên mở miệng: "Trước khi bà sinh Trương Lạc Dĩnh không phải còn sinh một thai nữa hay sao? Đó là một bé trai, sinh được ba ngày thì lâm bệnh mà mất, cái này có tính không?”

Tuy rằng chưa sống được mấy ngày nhưng chỉ cân đã được sinh ra thì cũng được tính là một sinh mệnh nhỏ, là một người đạt tiêu chuẩn. Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rất lâu.

Nữ sinh kinh hãi hô lên: "Tôi còn có một anh trai nữa sao? Sao tôi lại không biết?"

Người dẫn chương trình thấy đầu bên kia điện thoại không lên tiếng mới hỏi mẹ của nữ sinh: "Lời mà cô ấy vừa mới nói là thật sao? Trước đây bà đã từng sinh một đứa trẻ nữa rồi sao?"

Cuối cùng thì mẹ của nữ sinh cũng chịu mở miệng: "Đúng là đã từng sinh một thai, cô là ai? Tại sao cô lại biết?"

Cuộc đối thoại tiếp sau đấy người dẫn chương trình cũng không mở loa ngoài nữa.

Video chỉ đến đây rồi chuyển hướng về phía nữ sinh.

Biểu cảm trên gương mặt của cô ta hoàn toàn khác hẳn so với trước đó: "Đại sư, cô đúng là rất lợi hại."

Các hàng xóm láng giềng thấy biểu cảm của nữ sinh từ kinh ngạc chuyển đến khó tin cũng chợt lộ ra vẻ tự hào: "Tôi biết ngay Tô thần toán chắc chắn có thể bói ra được mà."

"Tôi cũng tin tưởng Tô thần toán, thành tích thi cử mà còn có thể bói ra được thì thôi, vậy không có lý do gì mà không bói ra được chuyện này.....

Các hàng xóm thảo luận sôi nổi.

Có hàng xóm hỏi anh Minh: "Hai kỳ trước đấy có tỷ suất xem đài không tốt, liệu có phải vì bọn họ xem bói hoàn toàn không chuẩn không?"

Anh Minh cảm thấy ông ta nói cũng có lý đấy chứ: "Xem bói không chuẩn thì không có điểm thu hút gì cả, vẫn phải xem bói chuẩn mới càng hay hơn."

Người muốn xem bói thứ ba đã được chứng kiến hiện trường vả mặt của mấy bạn học trước đó cho nên cũng trực tiếp nâng cao độ khó trong nội dung xem bói của mình lên.

"Tôi là một cô nhi lớn lên ở viện phúc lợi, tôi muốn nhờ cô tìm được cha mẹ ruột của tôi giúp tôi."

Cái này...

Yêu cầu này không hề quá đáng một chút nào cả, thậm chí còn hợp lý hơn cả hai người trước đó.

Dù sao thì có ai lại không muốn tìm được cha mẹ ruột của mình chứ?

Nhưng hệ số độ khó của câu hỏi này cũng cao quá rồi thì phải?

Ngay cả cảnh sát còn không tìm được, vậy mà anh ta lại trông mong vào một thầy bói có thể bói ra được giúp anh ta.

Đại sư thật sự có thể bói ra được sao?

Người dẫn chương trình nhíu mày, giả bộ trông rất khổ não mà hỏi Tô Niệm Tinh: "Có thể bói ra được không?"

Tô Niệm Tinh nở một nụ cười ngọt ngào: "Có thể."

Trên gương mặt người dẫn chương trình lộ ra vẻ mặt sắp được xem kịch hay rồi, cười bảo: "Có thể thấy Tô thần toán vô cùng tự tin, vậy chúng ta cũng xin được mỏi mắt mong chờ, xem xem cô ấy rốt cuộc có thể bói ra được hay không.

Nào, xin hãy bói!"

Các hàng xóm láng giêng xem đến đây mà trái tim đều nhảy vọt lên tận cổ họng, có người không nhịn được mà nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô có thể bói ra được không?”

Nếu như không nói ra được thì mọi người cũng có thể hiểu được, nhưng ít nhiều gì vẫn sẽ cảm thấy hơi tiếc nuối, thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối vì cô chẳng qua cũng chỉ như vậy, hình tượng cao nhân sẽ lập tức thấp đi một đoạn.

Tô Niệm Tinh không hề trả lời.
Bình Luận (0)
Comment