Chương 491: Sao Lại Nghĩ Quẩn Như Vậy Chứ
Chương 491: Sao Lại Nghĩ Quẩn Như Vậy ChứChương 491: Sao Lại Nghĩ Quẩn Như Vậy Chứ
Nhưng cứ cố tình cách quá xa nên đối phương không nghe thấy, chiếc thang máy đã đi lên, mắt thấy thang máy đi lên trên, Tô Niệm Tinh căng da đầu bò lên thang bộ.
Cô gần như phải dùng hết toàn bộ sức lực từ thời bú sữa mẹ ra mà mạnh mẽ leo lên trên, cũng may mà bình thường cô có chạy bộ để rèn luyện sức khỏe nên sức bền cũng mạnh hơn người bình thường, bằng không chỉ bò được đến tầng mười là có khả năng chân đã rụng rời rồi.
Nhưng cho dù là như thế thì bò lên cầu thang bộ như vậy vẫn khiến cô chịu không thấu.
Lúc cô bò lên được đến tâng mười lăm và ấn thang máy thì lại phát hiện ra thang máy đã đi lên trên, hơn nữa còn lên đến tâng mười chín rồi.
Cô chỉ có thể tiếp tục căng da đầu mà bò lên trên, đợi khi cô leo đến tâng ba mươi ba thì hai chân đã bắt đầu mỏi nhừ không chịu được.
Cô đẩy cánh cửa thông đến sân thượng ra mà thở hồng hộc như sắp hết hơi, hai bàn tay chống vào đầu gối nhìn đứa trẻ đứng trên sân thượng.
Đứa trẻ này thật sự rất liều nha, trước kia lúc cô bị anh Hắc bắt cóc, tốt xấu gì cũng còn có lan can, nhưng tường ngoài của tòa nhà cao tầng này lại không hề có gì cả, cậu ta chỉ cần bước hụt một bước là rất có khả năng sẽ rớt xuống ngay.
"Này! Em đừng nhảy xuống!" Đứa trẻ vừa mới leo lên đã nghe thấy phía sau có giọng nói truyền tới, quay đầu nhìn lại chỉ thấy hóa ra là chị gái vừa rồi.
"Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ?" Tô Niệm Tinh không chỉ không đi qua đó mà còn thản nhiên ngồi bệt xuống ở sân thượng, một chân duỗi thẳng ra, một chân thì gấp lại một cách tự nhiên: "Vừa rồi em đụng trúng chị rồi bỏ chạy luôn là sao?”
"Em đã xin lỗi chị rồi mà." Đứa trẻ rất oan ức.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng rồi, nhưng em xin lỗi chị thì chị nhất định phải tha thứ cho em sao?"
Đứa trẻ bị cô chặn họng lập tức hỏi với giọng run rẩy: "Vậy... vậy chị muốn làm thế nào?”
Tô Niệm Tinh xoa bụng: "Chị đói bụng lắm, em dẫn chị đi ăn đồ ăn ngon trước đã rồi chị sẽ tha thứ cho em."
Đứa trẻ liếc mắt nhìn xuống dưới tòa nhà rồi lại nghiêng đầu nhìn Tô Niệm Tinh, đang đắn đo xem không biết có nên nhảy xuống cùng cô hay không.
Tô Niệm Tinh thấy cậu ta không trả lời: 'Em đã muốn nhảy lầu rồi vậy chắc hẳn cũng không thiếu thời gian ăn một bữa cơm này đâu ha? Chị cũng không phải người thân hay bạn bè gì của em nên không nhất thiết phải ngăn em đi chết, em đi ăn một bữa với chị rồi chị thả cho em đi."
Đứa trẻ đắn đo cân nhắc nhiều lần, Tô Niệm Tinh lại chống đùi đứng dậy rồi bước một bước vào đầu cầu thang: "Mau qua đây đi, chị đói sắp chết rồi đây này."
Đứa trẻ nhìn bóng lưng rời đi của cô mà lại suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn trượt xuống khỏi sân thượng rồi đi theo phía sau cô xuống cầu thang bộ: "Chị theo em qua đây chỉ vì muốn kêu em mời chị em cơm thôi sao?"
Tô Niệm Tinh gật đầu với vẻ hiển nhiên: "Đương nhiên rồi, trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất. Chị có mở quán ăn mà, thích nhất là ăn đủ các loại món ngon trên đời, nếu như có ngày nào đó ăn phải món nào khó ăn thì cả ngày hôm ấy tâm trạng của chị đều rất tôi tệ."
Hai người đi vào thang máy, đứa trẻ bĩu môi với vẻ ghét bỏ: "Sao chị lại kén chọn như vậy chứ."
Tô Niệm Tinh cũng không cho rằng đây là sự sỉ nhục mà ngược lại còn thấy vẻ vang: "Dân coi lương thực là trời, sành ăn cũng là một loại bản lĩnh đấy nhé, chị có quen một nhà ẩm thực cũng vì sành ăn mà rất nổi tiếng ở Hương Giang này đấy."
Đứa trẻ mím môi, cúi gục đầu xuống: "Vậy chị muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được hết, chỉ cần ngon là được rồi." Tô Niệm Tinh vỗ vào đầu mình: "Nhưng mà tiên của chị có hạn thôi đấy nhé, em cứ dẫn chị đi ăn món nào trong khoảng một trăm đô la Hồng Kông thôi."
Cách ăn vận của đứa trẻ này trông cũng không giống một thiếu gia của gia đình giàu có, nghe thấy cô đòi ăn món trong vòng một trăm đô la Hồng Kông, cậu ta lập tức chỉ vào đằng trước: "Quán cơm niêu đằng trước kia vô cùng ngon ấy."
Lúc nói chuyện cậu ta còn liếm môi, từ đó có thể thấy được cậu ta vô cùng yêu thích món ăn của quán ăn này.
Tô Niệm Tinh cười trộm rồi cùng cậu bé đi vào quán ăn này.
Cô nhìn thực đơn và chọn một suất cơm niêu sườn heo với lạp sườn, sau đó lại nhìn đứa trẻ: "Em ăn gì?"
Đứa trẻ hơi sững sờ rồi theo bản năng lắc đầu: "Em không có tiền."
Tô Niệm Tinh bật cười: 'Chị mời em.”