Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 507 - Chương 507: Thì Ra Là Thế

Chương 507: Thì Ra Là Thế Chương 507: Thì Ra Là ThếChương 507: Thì Ra Là Thế

Tô Niệm Tinh cười ha ha, không trả lời mà lại hỏi: "Ông chủ vẫn đối xử với người quản lý rất tệ hả?"

"Ông ta trách bác Trường kể cho các hộ gia đình biết chuyện cuộc gọi ma, làm hại người chung quanh không dám đến đây thuê phòng. Nhưng ông ta cũng không chịu ngẫm lại mà xem vì sao tòa nhà này lại có ma? Chẳng phải là do ông ta biến tòa nhà này thành một nơi như hộp đêm hay sao? Âm thịnh dương suy, không xảy ra chuyện mới lạ."

"Đúng đấy, ông ta bủn xỉn hết chỗ chê. Một tòa nhà lớn cỡ này mà ông ta chỉ thuê mỗi bác Trường với bác Lâm quản lý. Hồi trước chân bác Lâm bị thương, ông ta lại kêu bác Trường thay ca giúp bác Lâm, một ngày làm việc 24 giờ, bác Trường hoàn toàn không thể xoay sở được hết, huống chi bác Trường còn phải chăm sóc cháu trai. Hôm đó ông ấy chuồn ra ngoài mua cơm cho cháu trai, bị ông chủ nhìn thấy, suýt nữa thì sa thải bác Trường."

"Bác Trường đã già lắm rồi, lỡ bị sa thải thì còn công ty nào chịu thuê ông ấy nữa."

"Quá bạc tình."

Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: "Con trai con dâu của bác Trường đâu?"

Có một người phụ nữ trả lời: "Chết lâu rồi, nghe đồn là chết vì tai nạn giao thông, một mình ông ấy nuôi nấng cháu trai lớn lên."

Tô Niệm Tinh chợt hiểu, thì ra là thế.

Mọi người đang trò chuyện thì cửa thang máy mở ra, một bé trai bảy tám tuổi bước ra, người phụ nữ chỉ vào cậu bé giới thiệu với Tô Niệm Tinh: "Chính là nó, cháu trai của bác Trường." Cậu bé nhìn lướt qua một vòng, không thấy ông nội, bèn hỏi người phụ nữ: "Bà Trương, ông nội của cháu đâu?”

"Ông ấy đi mua đồ rồi, cháu ngồi ở đây chờ ông ấy nhé." Người phụ nữ cười tủm tỉm trả lời.

Cậu bé im lặng ngồi xuống.

"Có ai từng nghe thấy con ma nói gì không?" Tô Niệm Tỉnh tò mò hỏi.

Người phụ nữ còn chưa trả lời thì cậu bé chợt quay phắt sang nhìn Tô Niệm Tỉnh, cả người căng thẳng, không dám dời mắt.

Nhận thấy tâm mắt ấy, Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn về phía cậu bé, cậu bé lại vội vàng cúi găm mặt.

Người phụ nữ trả lời: "Không nghe rõ, quỷ khóc sói gào, luôn miệng kêu người ta giải oan giúp cô ta, đáng sợ lắm. Con trai tôi núp trong chăn, tôi thật Sự sợ nó sẽ xảy ra vấn đề."

"Đúng đấy, tôi cũng thế."

Tô Niệm Tinh nhìn về phía bé trai: "Em cũng từng nghe thấy tiếng ma hả?”

Cậu bé hơi mím môi, im lặng lắc đầu.

"Con nít tuổi này ngủ sớm, nó không thể nào nghe được đâu."

"Thằng con tôi là cú đêm, ngủ khuya lắm."

Trong lúc mọi người trò chuyện, một người phụ nữ nhìn đồng hồ: "Đã trễ rồi, tôi phải đi đón con."

Những người khác cũng phải đi mua đồ ăn nên lần lượt rời đi.

Tô Niệm Tinh nhìn cậu bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ ông nội, ngồi xuống đối diện với nó: "Nếu nơi này cứ tiếp tục xảy ra chuyện ma quái, không có người thuê phòng, việc kinh doanh của nhà khách không có khởi sắc thì rất có khả năng ông nội của em sẽ mất việc làm."

Cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt có khiếp sợ cũng có kinh hoàng, phản ứng này đủ để cho thấy cậu bé có vấn đề. Tô Niệm Tinh tiếp tục nói: "Em cho chị biết lý do được không? Chị hứa sẽ không nói với người khác."

Cậu bé nắm chặt bàn tay, cắn môi dưới: "Chị gái kia không có ra ngoài."

Tô Niệm Tinh kinh ngạc: “Cái gì?”

"Người đàn ông kia kéo một vali hành lý lớn. Chị Apple đã hứa với em rồi, chị ấy phải đi mua văn phòng phẩm cho em trai chị ấy, em chờ chị ấy đến khuya mà chị ấy vẫn không xuống lầu, em lên lầu tìm chị ấy thì bà Lâm bảo chị ấy đã đi từ lâu rồi, nhưng em với ông nội vẫn luôn chờ trước thang máy, không thấy chị ấy xuống lầu." Cậu bé cúi đầu, giọng nói hơi suy sụp: "Ông nói có lẽ chị ấy đã chết rồi."

Tô Niệm Tinh đã hiểu: "Cho nên để giúp Apple tìm được hung thủ giết cô ấy, ông nội em đã hư cấu câu chuyện cuộc gọi mail"

Cậu bé gật đầu. Vẻ mặt Tô Niệm Tinh hơi nặng nề, ma quỷ lộng hành là câu chuyện do con người gây ra, nhưng có lẽ Apple đã chết thật, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, người quản lý bác Trường đã trở lại. Thấy ông ta, cậu bé chạy chậm lại gần thì thâm mấy câu với ông ta.

Bác Trường không trách cứ cháu trai mà bối rối nhìn Tô Niệm Tỉnh, trong mắt có khát vọng, cũng có mong đợi.

Biết ông ta đang lo lắng điều gì, Tô Niệm Tinh gật đầu với ông ta: "Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật." Cô nhận lấy đồ vật mà bác Trường mua về, kêu ông ta gọi ông chủ ra đây.
Bình Luận (0)
Comment