Chương 509: Anh Đánh Nhau Với Người Khác Hả?
Chương 509: Anh Đánh Nhau Với Người Khác Hả?Chương 509: Anh Đánh Nhau Với Người Khác Hả?
Trương Chính Bác cũng rất bực mình, đập bàn trút giận: "Kêu ông ta phối hợp điều tra, thế mà ông ta lại vòng vo tam quốc với chúng tôi, thế thì còn điều tra vụ án này kiểu gì."
Giám sát Lương kêu mọi người bình tĩnh một chút đừng sốt ruột: "Tạm thời chúng ta bắt đầu điều tra từ gia đình người chết, đừng vội vàng xao động như thế, ít nhất người chết không phải chết vì mâu thuẫn tình cảm."
Tô Niệm Tinh đến đưa cơm cho họ, sau đó nói với họ mình từng gặp người chất.
Giám sát Lương hơi kinh hãi, lập tức ngồi thẳng lưng: "Cô từng gặp cô ta hả? Chỗ nào?"
"Trung Hoàn. Lúc đó cô ta vừa mới ái ân với ông chủ tòa nhà ấy." Tô Niệm Tinh kể lại cho họ nghe tình huống mà mình gặp được hôm ấy: "Có một kỹ nữ hẳn là đã chết, nhưng vẫn không tìm được thi thể. Chuyện ma quái xảy ra ở cao ốc nên tôi đến đó làm lễ cúng, vừa hay gặp phải cô ta."
Cô kể lại ngắn gọn mọi chuyện, sắc mặt giám sát Lương tức khắc thay đổi: 'Án mạng giết người liên hoàn?"
Anh lập tức kêu Đại Lâm đến sở cảnh sát Trung Hoàn điều tra vụ án Apple bị giết, hỏi thử xem họ có manh mối nào không. Sau đó lại kêu Trương Chính Bác đi tìm mẹ của CoCo, hỏi thăm xem bà ta có biết Apple hay không, có từng nghe con gái mình nhắc đến Apple không.
Trương Chính Bác gật đầu xác nhận.
Đến chiều, Tô Niệm Tinh đang xem bói cho khách hàng ở cửa hàng bánh bao, Cường ngốc đã mấy ngày không gặp đến quán tìm cô: “Anh Bưu kêu cô ngày mai đến phố Bát Lan làm một buổi cúng bái hành lễ giúp anh ấy."
Phố Bát Lan là địa bàn của anh Bưu, hộp đêm là nơi kiếm được nhiều tiền nhất của anh ta.
Tô Niệm Tinh không từ chối, gật đầu đồng ý: "Tôi sẽ đi."
Thấy trên trán Cường ngốc có thương tích, Tô Niệm Tinh tò mò: "Anh đánh nhau với người khác hả?”
Cường ngốc sờ trán, dõng dạc nói: “Anh Bưu đã điều tra được kẻ muốn bắt cóc anh ấy, dẫn bọn tôi đi đánh nhau nên bị chút thương tích. Đám người kia không đánh thắng được chúng tôi, chắc là định khiến chúng tôi ghê tởm nên vứt một cái xác ở phố Bát Lan chúng tôi."
Tô Niệm Tinh nhướn mày: "Kỹ nữ kia không phải là người của hộp đêm các anh à?”
Cường ngốc lắc đầu: "Tất nhiên là không phải. Tiếp viên của hộp đêm chúng tôi đều phải ký hợp đồng thuê mướn, không được phép tiếp khách riêng. Nếu ai cũng ngủ được, lỡ khiến khách hàng nhiễm bệnh thì sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn."
Tô Niệm Tinh lập tức báo chuyện này cho giám sát Lương.
Giám sát Lương cũng nói với cô rất có khả năng vụ án này là một vụ án mạng giết người liên hoàn: "Không liên quan tới bang phái đánh nhau. Trung Hoàn cũng là địa bàn của Đông Hưng, hơn nữa đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể của Apple, các tạp chí lớn cũng chưa tung tin này, sẽ không ảnh hưởng tới việc kinh doanh hộp đêm của Đông Hưng, hẳn là không phải do kẻ thù của Đông Hưng gây ra."
Tô Niệm Tinh cảm thấy phân tích của anh rất có lý, nhưng cô vẫn hơi lo lắng: "Chuyện này có thể nói cho tôi biết sao?" "Ngày mai báo chí sẽ đăng tin, người Đông Hưng cũng sẽ biết chuyện này. Lúc làm lễ cúng cho họ, cô cũng có thể tiết lộ với họ, vậy thì họ sẽ biết cô có quan hệ với cảnh sát, lân sau có việc sẽ không tìm cô nữa." Hiển nhiên giám sát Lương rất có chừng mực, sẽ không tùy ý tiết lộ tình tiết vụ án, những điều này đều nằm trong phạm vi cho phép, không đề cập đến tin mật của vụ án.
Tô Niệm Tinh nao nao, không ngờ mục đích của anh lại là như vậy? Trái tim cô ấm áp như được ngâm trong nước ấm: "Cảm ơn anh"...
Buổi chiều, Tô Niệm Tinh đến phố Bát Lan làm phép, đồng thời cũng tiết lộ cho anh Bưu biết chuyện mà hôm qua giám sát Lương nói với mình.
Vẻ mặt anh Bưu hơi nặng nề, nhưng không nói thêm câu nào mà chỉ nhờ cô hỗ trợ làm lễ cúng.
Tô Niệm Tinh gật đầu, lễ cúng tiến hành rất thuận lợi. Bởi vì cái chết của CoCo không liên quan tới hộp đêm nên cô không bói toán cho những người này.
Sau khi xong việc, cô đang định rời đi thì bất ngờ gặp A Lệ.
Thấy cô, A Lệ vô cùng hâm mộ: "Không ngờ cô còn biết xem bói, đúng là coi thường cô. Chẳng trách cô không chịu tiếp khách nhỉ?"
Tô Niệm Tinh định nói cô không tiếp khách thì liên quan gì tới chuyện này, nhưng dù cô nói thì A Lệ cũng sẽ không tin, thế nên cô im lặng không trả lời.
Thấy cô không muốn để ý tới mình, A Lệ hỏi cô: "Cô có gửi tiền vê nhà không?”
Tô Niệm Tinh híp mắt: "Cô nói cho cha tôi biết chuyện của tôi hả?"