Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 53: Chuốc Say

Chương 53: Chuốc Say Chương 53: Chuốc SayChương 53: Chuốc Say

Thấy cô ta đã hơi dao động, Tô Niệm Tinh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Có phải bạn trai cô tên là Châu Khải Minh phải không? Sau tai anh ta có một nốt ruồi, sau tai có nốt ruồi phạm song thân, có phải cha mẹ anh ta với anh ta rất bất hòa đúng không?"

Trúng phóc! Hà Vân Linh cũng không còn dám coi Tô Niệm Tinh thành thây bói rởm nữa mà vội vàng bắt lấy bàn tay cô: "Đại sư ơi, tôi phải làm thế nào đây?”

Tính cách của bạn trai cô ta rất bướng bỉnh, theo đuổi cô ta vài năm liền còn không từ bỏ, huống chỉ là bây giờ đã cầu hôn thành công, đột nhiên cô ta đòi chia tay cũng sợ không thể bỏ được anh ta.

Tô Niệm Tinh đưa ra một sáng kiến cho cô ta: "Cô có thể cho anh ta uống rượu để thử tửu lượng của anh ta. Có câu rượu vào bộc lộ bản chất, nói không chừng sau khi anh ta uống say sẽ bộc lộ bản tính, đến khi ấy cô chia tay với anh ta cũng sẽ thuận lợi hơn.”

Hà Linh Vân cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định làm theo lời mà Tô Niệm Tinh nói, sau khi trả năm mươi đồng tiên xem bói bèn quay người rời đi.

Bà A Hương nhìn bóng lưng của cô gái, nói với Tô Niệm Tinh: "Hy vọng sau khi bạn trai cô ta say rượu sẽ bộc lộ bản tính."

Tô Niệm Tinh cũng không quá chắc chắn liệu đối phương có bộc lộ trước hay không nhưng muốn hất được đối phương đi quả thật cũng chỉ có cách này là tốt nhất thôi. Cô thở dài một tiếng: "Nếu cháu là Trương Câu Lâm, cô ấy chắc chắn sẽ không nói hai lời mà tin ngay." "Trương Câu Lâm cũng là trải qua bao nhiêu lần xem bói chuẩn mới được người tin phụng, tóm lại là cũng phải có một quá trình cháu ạ."

Tô Niệm Tinh gật đầu, đợi vụ án của tổ trọng án điều tra xong, cô sẽ phải rời đi ngay, sợ là không thể đợi được đến ngày nổi tiếng ấy.

Vị khách thứ ba tên là Chu Khang Võ, muốn xem về bệnh tật, đại khái là có bệnh thì vái tứ phương, đọc được báo thấy nói chỗ này xem bói rất chuẩn cho nên anh ta cũng qua đây thử vận may.

Anh ta cào tóc một cái, lòng bàn tay lập tức có mấy sợi tóc rụng xuống, sau đó anh ta nói với vẻ khổ não: "Gần đây đầu tôi rụng tóc khá là nhiều, bụng dạ thì chưa ăn được cái gì đã no căng, đại sư, cô nói xem có phải tôi đã mắc bệnh nan y gì rồi không?”

Tô Niệm Tinh quan sát đỉnh đầu đã hơi hói của anh ta: "Anh đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?"

Chu Khang Võ thở dài một tiếng: "Tôi đã đặt lịch hẹn ở bệnh viện công lập rồi, vẫn đang đợi xếp hàng."

Hệ thống y tế ở Hương Giang cũng bắt nguồn từ Anh quốc, bệnh viện tư nhân thu phí rất cao còn bệnh viện công lập trên cơ bản đều miễn phí, nhưng phải đặt lịch hẹn đợi rất lâu. Ở Hương Giang, đến bệnh viện công lập khám bệnh không có khả năng được vào phòng khám chuyên khoa có liên quan giống như ở bệnh viện nội địa, mà là qua chỗ "bác sĩ khoa thường" ở bên ngoài bệnh viện công lập khám trước, có đôi khi lại gọi là "bác sĩ toàn khoa.” Nếu bác sĩ cho rằng bệnh này quá nghiêm trọng, không có năng lực xử lý thì mới được kê giấy giới thiệu, có giấy giới thiệu rồi thì bệnh viện công lập tức chấp nhận bạn thành "bệnh nhân chuyên khoa."

Tiếp theo đó chính là được bệnh viện định nghĩa bằng các thân phận như "khẩn cấp'",;bán khẩn cấp" và "ổn định." Nhanh thì không đến một tuần mà chậm thì một năm, hai năm, năm năm mới có thể bắt đầu được chữa trị ở bệnh viện công lập.

Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh ta duỗi tay tới, lần này lại có được video dài một phút, nhưng tình hình cũng không lạc quan cho lắm.

Cô nhìn Chu Khang Võ với vẻ tiếc nuối: "Bây giờ anh đã mắc ung thư phổi giai đoạn đầu rồi, tôi kiến nghị anh nên đến bệnh viện tư chữa bệnh ngay đi, giờ vẫn còn kịp đấy."

Nói cách khác, người đàn ông này thật sự đã mắc một căn bệnh khó chữa, bây giờ anh ta đang ở giai đoạn đầu, xác suất chữa trị vẫn còn rất cao, nhưng đợi tới khi đến lượt anh ta ở bệnh viện công lập thì đã kéo dài thành giai đoạn cuối rồi, thế này cũng được coi là trong cái rủi có cái may.

Chu Khang Võ vừa cảm ơn vừa đưa một tờ tiền qua: "Cảm ơn đại sư nhiều."

Anh ta vừa khóc vừa cười rời đi.

Liên tiếp xem bói cho ba vị khách khiến Tô Niệm Tinh khát nước đến khó chịu, bà A Hương đưa chai nước suối vừa mới mua xong cho cô.

Tô Niệm Tinh nhận lấy, vặn nắp chai rồi tu một hơi dài, cổ họng được làm ướt cảm giác cũng rất sảng khoái. Cô thỏa mãn híp mắt lại, ngay đúng lúc này, không biết là người nào trên phố gân cổ hô to: "Mau đi xem kìa bà con ơi, Mại Thắng Ngư đánh nhau với người ta rồi!"
Bình Luận (0)
Comment