Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539: Đúng Là Bất Hiếu Thật

Chương 539: Đúng Là Bất Hiếu Thật Chương 539: Đúng Là Bất Hiếu ThậtChương 539: Đúng Là Bất Hiếu Thật

Tô Niệm Tinh nhướn mày, không ngờ lại là công ty bất động sản mà Hà tiên sinh mới thành lập. Cô xem tướng tay cho người đàn ông, hài lòng gật đầu: "Công ty này thật sự rất tốt, rất có tiền đồ. Anh có tài năng thế này, chắc chắn sẽ được trọng dụng."

Tảng đá cuối cùng trong lòng đối phương rơi xuống: "Cảm ơn."

Người đàn ông hoan hỷ rời đi. ...

Sau khi người đàn ông rời đi, lại có một người đàn ông khác đến cửa hàng, gọi một phần cơm tưới thịt, ăn xong rồi vội vã rời đi.

Thấy anh ta rời đi, bà chủ thuê nhà rướn cổ nhìn ra bên ngoài. Thấy bà ta cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông trẻ, mọi người hỏi: "Sao vậy? Bà biết cậu ta hả?"

Bà chủ thuê nhà gật đầu: "Biết. Cha cậu ta thuê nhà của tôi, nghe nói cậu ta rất bất hiếu."

Nghe thấy có tin đồn, đám hàng xóm láng giềng đều tụ tập lại gần: “Cậu ta bất hiếu như thế nào?"

Bà chủ thuê nhà cũng chỉ nghe khách trọ của mình kể lại: "Mẹ cậu ta bị bệnh nặng, vào bệnh viện chữa trị, nhưng cậu ta chỉ lo làm việc, nơi làm việc cách bệnh viện có mười lăm phút mà cậu ta chưa bao giờ đến bệnh viện thăm mẹ một lần. Các ông nói xem có phải rất bất hiếu không?"

"Đúng là bất hiếu thật. Cho dù công việc bận cỡ nào thì cũng nên đi thăm mẹ mình chứ."

"Bà ấy bị bệnh gì?" Chú An tò mò hỏi. "Không biết nữa, chắc là bệnh nan y, có lẽ chữa không hết được, cũng chỉ trong mấy ngày nay thôi thì phải. Cha cậu ta vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc vợ, tuần đầu tiên cậu ta còn đến bệnh viện thăm mẹ, sau này không ghé qua một lần nào nữa. Hầy, bọn con nít bây giờ lạnh lùng quá, dù sao đó cũng là mẹ ruột của cậu ta."

Chú An từng trải qua nhiều chuyện, cảm thấy bên trong có điều gì đó là lạ: "Không phải là mẹ ruột đâu nhỉ? Có phải là mẹ kế không? Ngược đãi cậu ta từ nhỏ nên cậu ta không có tình cảm gì."

"Không phải mẹ kế, là mẹ đẻ, hơn nữa cậu ta là con một, trong nhà chỉ có một mình cậu ta, đến từ nông thôn, điều kiện gia đình rất khó khăn." Bà chủ thuê nhà thở dài: "Làm việc mười mấy năm mà vẫn thuê phòng nhà tôi, hơn nữa còn sống trong căn phòng nhỏ nhất rẻ tiền nhất. Thoạt nhìn mặt mũi rất thành thật, không ngờ lại là loại người như vậy. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."

Chú Minh nhớ đến một chuyện: "Cậu ta hẳn là giáo viên DSE nhỉ? Bộ quần áo mà cậu ta mặc lúc nãy là đồng phục giáo viên lớp phụ đạo."

"Chắc vậy, trên ngực áo của cậu ta có icon trung tâm đó." Bà chủ thuê nhà lo lắng: "Loại người như vậy dạy học cho trẻ con, tôi không yên lòng. Không được, tôi phải đi hỏi thăm cái đã."

Thấy bà ta muốn đứng dậy, Tô Niệm Tinh gọi lại bà ta: "Bà hoàn toàn không cần lo lắng, anh ta có gương mặt thanh chính, vai dày rộng, có nhiều bổng lộc nhiều phúc đức, có thể gánh vác trọng trách, là người có trách nhiệm."

Nghe thấy cô đánh giá tướng mạo của người kia cao như thế, đám hàng xóm láng giềng nhao nhao hỏi: "Thế thì cha cậu ta nói cậu ta bất hiếu là giả à?" Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi không biết là thật hay giả. Nhưng tướng mạo của anh ta quả thật sự thân duyên nhạt nhẽo, cho nên..."

Hàng xóm láng giềng không hiểu. Có trách nhiệm, nhưng quan hệ với cha mẹ lại không hòa thuận, đây là vì lý do gì?

Thoáng chốc đã hai ngày trôi qua, bà chủ thuê nhà đến cửa hàng nói với mọi người, người mẹ bị bệnh nan y kia đã ra đi, trước khi chết người mẹ vẫn không thể gặp mặt con trai lần cuối.

Việc tang lễ ở Hương Giang đều được tiến hành ở nhà tang lễ, họ thuê phòng ở gần đây, không có bạn bè người thân. Xong việc, vốn tưởng rằng họ sẽ trả phòng thuê về quê, ai ngờ buổi chiều cha của người đàn ông lại đến DSE càn quấy, chỉ trích con trai bất hiếu.

Nghe thấy động tĩnh, hàng xóm láng giêng đều chạy ra ngoài vây xem.

Tô Niệm Tinh cũng đi theo mọi người ra ngoài, chỉ thấy có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đứng trước cửa DSE lên án con trai mình bất hiếu.

Lời nói của ông ta giống hệt lúc nói chuyện với bà chủ thuê nhà. Người đàn ông vẫn đứng bên cạnh mặt không cảm xúc nghe cha chỉ trích, cũng không cãi lại, cứ như thể người mà đối phương đang nói không phải là chính mình.

Quần chúng vây xem nghe thấy người đàn ông bất hiếu như thế thì đều nhao nhao đề nghị chị Connie đuổi việc người này: "Loại người phẩm hạnh bất chính thế này, dạy dỗ con nít khác nào làm hại con nít."
Bình Luận (0)
Comment