Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547: Cứ Lấy Món Đắt Tiền, Càng Đắt Càng Tốt

Chương 547: Cứ Lấy Món Đắt Tiền, Càng Đắt Càng Tốt Chương 547: Cứ Lấy Món Đắt Tiền, Càng Đắt Càng TốtChương 547: Cứ Lấy Món Đắt Tiền, Càng Đắt Càng Tốt

Đa số khách hàng đến cửa hàng ăn cơm đều là dân đi làm, ăn cơm tưới thịt thì không có khả năng gọi thêm đồ ăn. Không ngờ ba người này ăn mặc bình thường mà lại ăn cơm chịu chi đến thế, Tô Niệm Tinh gật đầu: "Có. Chúng tôi có mười mấy món ăn, có cần bưng bốn năm món lên cho các anh không?”

Người đàn ông đầu định gật đầu: "Bưng đi. Cứ lấy món đắt tiên, càng đắt càng tốt."

Tô Niệm Tinh gật đầu lia lịa, chẳng mấy chốc đã bưng lên mấy món ăn đắt tiền nhất trong cửa hàng, thịt bò kho, xá xíu mật ong, tôm hùm hấp tương và thịt rán giòn.

Lúc bưng lên bàn, cả ba người khách đều ăn ngon lành.

Sau khi toàn bộ đồ ăn đều được bưng lên bàn, người đàn ông đầu đinh gọi lại Tô Niệm Tinh, hỏi cô bào ngư này nấu như thế nào.

Tô Niệm Tinh thật sự không biết: "Đây là đầu bếp làm, ông ấy tự nghĩ ra cách nấu nướng."

Để cổ vũ hai vị đầu bếp trau đồi tay nghề nấu nướng, Tô Niệm Tinh nâng cao tiên hoa hồng cho họ. Hai đầu bếp đã đến tuổi trung niên, trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, thấy những món ăn sáng tạo lúc trước kiếm được không ít tiền hoa hồng, điều này đã cổ vũ hai vị đầu bếp. Bào ngư là món ăn mà họ nghĩ ra từ thực đơn của khách sạn bốn sao, tất nhiên nguyên liệu không hoàn toàn giống hệt, nhưng khẩu vị đã giống đến 80%.

Người đàn ông đầu đinh xua tay, ra hiệu cho cô rời đi.

Từ đó về sau, hầu như mỗi buổi trưa ba người khách kia đều sẽ đến cửa hàng của họ. Đôi khi là Tô Niệm Tinh bưng đồ ăn cho họ, cũng có lúc là A Trân.

Có lần A Trân tò mò hỏi họ làm công việc gì. Người đàn ông đầu đỉnh trả lời, họ đến từ đại lục, làm việc khiêng hàng hóa ở gần đây, đồ ăn bên này rất ngon nên họ mới đến đây mỗi ngày.

Sau đó Tô Niệm Tinh phê bình A Trân: "Đừng hỏi thăm chuyện của khách hàng. Đây là chuyện riêng tư của họ, cô tùy tiện tiến lên hỏi thăm thì họ sẽ cho rằng mình bị xúc phạm”"

Tướng mạo của ba người này đều không phải là hạng người lương thiện, mặc dù chưa từng giết người, nhưng chắc chắn không thiếu làm chuyện trái pháp luật. Không biết có phải mới được thả ra tù hay không.

A Trân gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Họ nói mình là người đại lục, nhưng lúc nói chuyện không có một chút khẩu âm đại lục nào cả. Lúc nãy khách hàng bàn bên kia mắng người bằng lời tục tĩu mà họ cũng cười theo, chị không cảm thấy có gì đó kỳ lạ hả?"

Tô Niệm Tinh không nghe được mấy lời thô tục kia. Cách phát âm những câu thô tục đều rất nhanh, cô còn chưa kịp nghe hiểu thì họ đã mắng xong rồi.

Lời nói của A Trân rất có lý, ba người này thật sự rất quái dị.

Cô đang buồn bực thì bỗng thấy người đàn ông đầu đinh đi tới, một tay vuốt ve quây hàng, nhìn chằm chằm A Trân như hổ rình mồi: "Cô cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi làm gì?"

Vẻ mặt hung thần ác sát của anh ta khiến da đầu người ta run lên, A Trân sợ hãi lùi về sau né tránh, khẩn trương đến mức không thể nói nên lời: "Tôi. . Tôi... Tô Niệm Tinh lập tức hòa giải: "Chuyện là thế này, cửa hàng chúng tôi sắp đưa ra món ăn mới, cô ấy muốn mời các anh nể mặt nếm thử, cho chút ý kiến, nhưng cô ấy nhát gan nên không dám hỏi thử."

Người đàn ông đầu đinh đánh giá Tô Niệm Tinh, thấy vẻ mặt cô thản nhiên, lại đưa mắt nhìn A Trân co quắp sau lưng cô, cuối cùng cũng thu hồi lệ khí trên người, bỏ lại một chữ "Ừ'.

Anh ta xoay người trở về chỗ ngồi, chờ anh ta rời đi, A Trân che ngực thở dài một hơi: "Thật đáng sợ."

Thấy cô ta hoảng sợ đến mức này, Tô Niệm Tinh cũng không tiện phê bình cô ta, chỉ kêu cô ta ở lại đây thu tiền, còn mình thì ra sau bếp bưng món ăn mới.

Đây là món thịt lợn chua ngọt mà sư phụ Lý mới chế biến, thuộc loại món ăn Quảng Đông. Rất nhiều người Hương Giang đến đến từ Quảng Đông nên chắc hẳn món ăn này sẽ rất được người Hương Giang hoan nghênh.

Trước khi quyết định chính thức đẩy ra món ăn này, Tô Niệm Tinh muốn trưng cầu ý kiến của khách hàng trước. Nếu họ ăn thử thấy không có vấn đề thì cô mới đẩy ra.

Cô dùng đĩa nhỏ đựng thịt lợn chua ngọt, tặng cho mỗi bàn một suất nhỏ để họ nếm thử, cho một chút ý kiến.

Đa số khách hàng đều đưa ra đánh giá đúng trọng tâm, bàn của người đàn ông đầu đinh lại không quen với khẩu vị này, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Tạm được."
Bình Luận (0)
Comment