Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 557 - Chương 557: Cứ Như Thể Từng Thấy Ở Đâu Rồi Thì Phải

Chương 557: Cứ Như Thể Từng Thấy Ở Đâu Rồi Thì Phải Chương 557: Cứ Như Thể Từng Thấy Ở Đâu Rồi Thì PhảiChương 557: Cứ Như Thể Từng Thấy Ở Đâu Rồi Thì Phải

Đồng Hồ Trọc cũng không rõ: "Chắc là vì không có bằng chứng chăng? Hai vụ cướp thành công lần trước, chúng đều đội khăn trùm đầu, cướp xong chạy ngay không để lại bất cứ bằng chứng nào. Lần này cảnh sát bắt ba ba trong rọ, bọn cướp không thể chống chế, hơn nữa còn giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất, tôi thấy cảnh sát làm rất đúng, không có người dân vô tội nào uổng mạng, rất tốt."

Hương Giang có quyền tự do ngôn luận, thường xuyên xảy ra chuyện cảnh sát chấp pháp bạo lực bị người dân tố cáo. Vì sao cảnh sát Hương Giang phá án phải báo trước với dân chúng? Bởi vì họ muốn mượn cơ hội này để báo cho người dân, họ không phải chỉ ăn cơm không làm việc, để bảo vệ người dân, họ đã làm những việc thực tế gì, từ đó xây dựng hình tượng cho đội cảnh sát.

Lần này cảnh sát tiêu diệt bốn tên cướp, không có một người dân tử vong, chiếm được một đợt thiện cảm trong lòng dân chúng.

"Lần này cảnh sát không lãng phí tiền thuế của người dân chúng ta, cuối cùng cũng làm được chuyện tốt." Đến bây giờ anh Minh vẫn còn sợ hãi, chỉ cách một con phố mà thôi, ai biết bọn cướp kia cướp hết phố Russell xong có chạy sang đây cướp cửa hàng của anh ta hay không? Chỉ mới suy nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

A Trân nhìn ảnh chụp, hỏi Đồng Hồ Trọc: "Sao tôi thấy tên cướp trong ảnh này trông quen quen thế nhỉ? Cứ như thể từng thấy ở đâu rồi thì phải."

Đồng Hồ Trọc nhận lấy ảnh chụp: 'Không thể nào, cách xa cỡ này mà cô vẫn thấy được diện mạo của hắn hả?"

Lúc anh ta đến nơi thì cảnh sát đã kéo băng cảnh báo, chụp ảnh thì vẫn được, nhưng khoảng cách quá xa, không thể chụp rõ gương mặt của bọn cướp.

Vậy nên A Trân chỉ cho rằng mình nhìn nhầm.

Đúng lúc này có mấy người bước vào cửa hàng. Tô Niệm Tinh đang ngồi trước quầy thu ngân, thỉnh thoảng cũng sẽ chen miệng một câu, đưa ra quan điểm của mình.

Giám sát Lương thấy cô tươi cười ấm áp, chào đón khách hàng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cô gái này không lớn tuổi, không có tâm cơ, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện trọng đại thì lại rất vững vàng, còn mạnh hơn cả đám cảnh sát cấp dưới của anh.

Rõ ràng các thành viên của anh cũng nghĩ như vậy. Nếu họ chỉ coi cô là thây bói như những người khác thì họ sẽ chỉ cảm thấy cô là một người làm ăn bình thường, nhưng khi biết cô bói toán chính xác cỡ nào, lại xem hành động của cô, sẽ cảm thấy câu nói "đại ẩn ẩn vu thị" nghe rúng động cỡ nào. Quả nhiên cao nhân sẽ không giống tâm thường.

Tô Niệm Tinh nhìn về phía nhà bếp thông báo một tiếng, thấy lại có khách đến trước quầy thu ngân, cô ngẩng đầu lên mỉm cười theo phản xạ: "Quý khách muốn gọi món gì?"

Đối diện với ánh mắt của giám sát Lương, cô sửng sốt một chút: "Các anh đến rồi à? Vất vả rồi, muốn ăn gì?"

Giám sát Lương giơ tay làm dấu "OK" cho cô, sau đó mới bắt đầu gọi món: "Tôi muốn một suất cơm bào ngư và một bát canh cải thảo."

Gọi món xong, anh bắt đầu chiếm chỗ ngồi, những người khác gọi món xong cũng ngồi xuống ghế.

Thấy bên trong cửa hàng rõ ràng đã rất chen chúc, thế mà bên ngoài vẫn có khách hàng muốn chen vào, Đại Lâm không khỏi cảm khái cửa hàng này thật đắt khách: "Lúc trước chỉ kinh doanh bánh bao không đã đủ đắt hàng, không ngờ ngay cả bán cơm trưa cũng đắt hàng như vậy."

Bánh bao là đồ ăn sáng, bữa trưa với bữa tối rất ít người mua, kinh doanh hơi ế ẩm một chút. Bây giờ bỏ thêm món mì xào và cơm tưới thịt, rõ ràng kinh doanh thuận lợi hơn hẳn.

Trương Chính Bác nghe thấy các thực khách khác đang kể lại chuyện cướp bóc ở phố Russell như thật, không khỏi nảy sinh lòng tự hào, nhỏ giọng khoe khoang với giám sát Lương: “Sir Lương, họ đang khen chúng ta kìa."

Trước giờ họ thường xuyên bị dân chúng phê bình chấp pháp bạo lực, mắng là giá áo túi cơm, chỉ biết lãng phí tiền thuế của người dân, không ngờ cũng có ngày được khen ngợi, hơn nữa còn khen thật lòng thật dạ như vậy, một người đàn ông cường tráng như Trương Chính Bác, làn da rám nắng cũng nổi lên màu đỏ, trong lòng có một người tí hon đang nhảy múa. Đúng! Anh ta, Trương Chính Bác trâu bò như thế đấy!

Vẻ mặt của Đại Lâm cũng chẳng khá hơn là bao, cũng đang rất tự hào.

Tô Niệm Tinh bưng đồ ăn vừa ra nồi lên bàn cho họ, thấy họ đều vểnh tai lắng nghe thực khách trò chuyện, vẻ mặt đắc ý tự hào được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Thấy nhóm giám sát Lương đến đây, chú Minh vội chạy sang hỏi: "Giám sát Lương, tôi nghe nói là CID các cậu bắt được bọn cướp phải không?”
Bình Luận (0)
Comment