Chương 560: Cho Nên Các Cậu Nghĩ Cô Ấy Có Cần Số Tiền Lương Mà Sở Cảnh Sát Phát Không
Chương 560: Cho Nên Các Cậu Nghĩ Cô Ấy Có Cần Số Tiền Lương Mà Sở Cảnh Sát Phát KhôngChương 560: Cho Nên Các Cậu Nghĩ Cô Ấy Có Cần Số Tiền Lương Mà Sở Cảnh Sát Phát Không
Thấy hai người đều tán thành bản lĩnh xem bói của Tô Niệm Tinh, giám sát Lương nói: "Cho nên các cậu nghĩ cô ấy có cần số tiền lương mà sở cảnh sát phát không?”
Đại Lâm và Trương Chính Bác đồng loạt lắc đầu. Đối với họ mà nói, mức lương hơn chín mươi ngàn quả thực là con số thiên văn, nhưng đối với một nhân tài có bản lĩnh thật sự như Tô Niệm Tinh mà nói, có lẽ chỉ là một số tiền nhỏ không đáng kể mà thôi.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Cứ kết giao với cô ấy cho tốt, giữ bí mật hộ cô ấy, sau này chúng ta cứ bỏ tiền ra nhờ cô ấy xem bói thì tỷ lệ phá án vẫn sẽ cao hơn các tổ khác." Giám sát Lương kiên nhẫn trấn an họ.
Đại Lâm và Trương Chính Bác giơ tay ra dấu OK: "Không thành vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật."
Xe .Jeep đỗ lại, giám sát Lương tháo dây an toàn, vung tay lên: "Đi thôi."
Đến O ký, thấy trước cửa có không ít phóng viên muốn phỏng vấn họ, giám sát Lương đều làm lơ, chỉ kêu họ đi tìm Sir Trương, còn anh dẫn theo các thành viên nhanh chóng bước về phía trước, bỏ lại đám phóng viên đằng sau.
"Cánh phóng viên này muốn biết thông tin mới nhất từ miệng Diệp Thắng Thiên nên mới tìm hiểu tình hình với chúng ta à? Chúng ta cũng mới đến thôi, hỏi sai người hết rồi."
Đại Lâm tức giận bất bình, giám sát Lương nhìn những người khác như cảnh cáo: "Kín miệng một chút, đây là chuyện tốt cho chúng ta tốt cho đối phương, đôi bên cùng có lợi."
Tô Niệm Tinh yêu cầu họ giữ bí mật cho cô, cô chỉ cần tiền thưởng, đối với cô mà nói sẽ an toàn hơn nhiều, cũng có lợi cho họ, họ sẽ được ghi nhận công lao thăng chức nhận tiền thưởng.
Nhóm Đại Lâm lập tức làm động tác kéo khóa miệng, tỏ vẻ mình nhất định sẽ không tiết lộ.
Bước vào văn phòng, giám sát O ký thấy họ đã đến, bắt đầu một trận hàn huyên khách sáo.
Giám sát Lương hỏi đối phương: "Diệp Thắng Thiên đã nhận tội chưa? Mấy thứ lần trước hắn ta cướp được đều giấu ở đâu?"
Nhắc đến chuyện này, giám sát O ký lại tức anh ách: "Hắn ta đang được chữa trị ở bệnh viện, chúng tôi đi lấy lời khai của hắn thì hắn bảo rằng muốn gặp các anh. Chắc là định hỏi nguyên nhân mà các anh mai phục sẵn ở đó thì phải? Theo lời hắn ta thì lúc trước chúng đã thăm dò địa điểm kỹ càng rồi, cảnh sát nhanh nhất cũng phải mất mười phút mới chạy đến nơi, không có khả năng điều động tay súng bắn tỉa của Phi Hổ Đội nhanh đến thế, cho nên chắc chắn là có kẻ tiết lộ tin tức."
Anh ta bình tĩnh nhìn giám sát Lương: "Chúng tôi phải hỏi được tung tích của số tài sản mà chúng đã cướp bóc. Hắn ta muốn dùng số tài sản đó để trao đổi với các anh."
Giám sát Lương đã sớm dự đoán được chuyện này. Anh gật đầu: "Vậy thì để tôi đến bệnh viện lấy lời khai cho hắn."
Anh xoay người muốn rời đi, giám sát O ký cũng đi bên cạnh anh.
Giám sát O ký hỏi anh làm cách nào phát hiện được manh mối của Diệp Thắng Thiên. Giám sát Lương kể lại tóm tắt quá trình này, giám sát O ký đầy mặt kinh ngạc: "Trùng hợp đến thế cơ à?"
Giám sát Lương mặt không đỏ tim không đập nhanh: "Trùng hợp đến thế đấy."
Đến bệnh viện, Diệp Thắng Thiên nằm trên giường bệnh, cẳng chân bị trúng đạn đã được làm phẫu thuật, bây giờ quấn băng gạc, hai tay còng vào cây cột, một vị cảnh sát O ký đứng bên cạnh trông chừng hắn ta không rời nửa tấc.
Diệp Thắng Thiên mặt không cảm xúc nhìn trân nhà. Khi một nhóm cảnh sát bước vào, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua gương mặt của mấy người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của giám sát Lương, hắn híp mắt: 'Anh đã đến rồi."
Giám sát Lương gật đầu: "Ừ. Nghe nói anh muốn gặp tôi?"
Ánh mắt Diệp Thắng Thiên cứ nhìn chằm chằm vào anh không dời một tấc: '"Rốt cuộc đã bị lộ sơ hở chỗ nào?"
Từ giây phút đầu hàng tới tận bây giờ, hắn vẫn luôn nhớ lại những chuyện xảy ra trong quá trình điều tra địa hình mấy ngày nay. Lúc điều tra địa hình, tâm lý cảnh giác của hắn sẽ rất cao, chỉ cần liếc nhìn với một người khác, hắn sẽ phân biệt được đối phương có phải là cảnh sát hay không. Hắn loại trừ hết toàn bộ những người mà mình đã gặp trong mấy ngày qua, không phát hiện cảnh sát, thậm chí không có cả nữ cảnh sát.
Nhưng trên thực tế, hắn lại bị đám cảnh sát này mai phục, hơn nữa các anh em đều đã chết hết, chỉ còn một mình hắn. Hắn bức thiết muốn biết nguyên nhân thất bại, không thì hắn sẽ không thể ăn ngủ bình thường được.
Giám sát Lương gật đầu: "Chỉ cần anh nói cho tôi biết nơi giấu số tài sản kia thì tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh."