Chương 57: Lượng Nữ Thần Toán
Chương 57: Lượng Nữ Thần ToánChương 57: Lượng Nữ Thần Toán
Tô Niệm Tinh day thái dương đau nhức: "Đối với rất nhiều người mà nói, giá tiền đại diện cho chất lượng. Cháu xem bói chuẩn hiển nhiên phải thu phí cao hơn rồi, giống như Trương Câu Lâm xem một lần thu tám vạn nhưng cũng có người nào chê ông ta lấy đắt đâu nào, bởi vì ông ta xứng đáng."
Bà A Hương bị cô thuyết phục: "Được, cứ làm theo cháu nói đi."
"Sạp hàng này của bà cần phải đặt một cái tên, hay đặt tên là thiếu nữ thân toán đi?" Bà A Hương tích cực đưa ra sáng kiến cho cô. Nếu đã tính đặt hai bảng giá vậy hiển nhiên cũng phải đặt hai cái tên rồi. Bà ta đặt là bà A Hương xem quẻ, Tiểu Tinh thì đặt là thiếu nữ thần toán, thích hợp bao nhiêu.
Tô Niệm Tinh gãi đầu: "Nhưng cháu đã hai mươi tuổi rồi, gọi thiếu nữ còn thích hợp không ạ? Hay đặt là..." Cô nghĩ ngợi rất lâu, hai mươi tuổi thì gọi là gì nhỉ: "Hay đặt là nữ sinh thần toán đi?"
Cường ngốc lập tức phản đối: "Nữ sinh á? Cảm giác cứ như học sinh chưa tốt nghiệp ấy, vừa nghe đã biết không chuyên nghiệp rồi. Tôi cảm thấy còn không bằng đặt là người đẹp thân toán còn hơn." Anh ta quan sát Tô Niệm Tinh vài cái với ánh mắt soi mói: "Tuy rằng da có hơi đen đấy nhưng vẫn miễn cưỡng tạm coi là người đẹp."
Tô Niệm Tinh trợn trắng mắt, nhìn bộ dáng ghét bỏ đó của anh ta đi, gọi cô là người đẹp mà còn miễn cưỡng như vậy sao?
Bà A Hương võ tay một cái, lập tức đưa ra một sáng kiến ngay: "Đặt lượng nữ thần toán đi. Người Hương Giang hay gọi người đẹp là lượng nữ, bà cảm thấy nghe vậy càng thân quen hơn."
Tuy rằng hơi có ý tứ khoe khoang tự tâng bốc mình nhưng Tô Niệm Tinh cảm thấy cái tên này quả thật rất kêu, đương nhiên chủ yếu vẫn là vì: Cái tên này rất thực tế bởi vì cô vốn chính là người đẹp mà, ha ha ha...
Sau khi quyết định xong, bà A Hương tìm được một cửa hàng giúp làm bảng giá dưới sự chỉ dẫn của Cường ngốc.
Nhưng Cường ngốc cảm thấy cô vẫn nên tự mở một quầy hàng riêng: "Một cái bàn một bát quái đồ, quá mức đơn giản. đồ của cô bày ở đó cũng không có ai dám trộm đâu! Có chúng tôi trông cho rồi!"
Tô Niệm Tinh thấy bộ dáng của anh ta trông như muốn đấm nhau với người ta bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu, khóe miệng lập tức co giật: "Không phải lão đại của các anh muốn tẩy trắng hay sao, anh hay gây sự như thế không sợ bị Bưu ca dạy dỗ à?"
Cường ngốc đã sớm bất mãn với cuộc sống hèn nhát bây giờ rồi: "Trước đây ngầu bao nhiêu, còn bây giờ ngày nào cũng phải đi làm vệ sĩ, chẳng thú vị gì cả, còn không có tiền gì nữa chứ."
Tô Niệm Tinh đảo trắng mắt, làm xã hội đen kiếm tiên nhanh nhưng mà chết cũng nhanh lắm đấy, cô lẩm bẩm: "Mấy người lăn lộn ở thế giới ngâm như các anh bình quân tuổi thọ chỉ đến ba mươi. Còn nếu anh ngoan ngoãn đi làm thì tuổi thọ ít nhất cũng phải sáu, bảy mươi tuổi đấy."
Cường ngốc lộ ra vẻ mặt thèm đòn kiểu "mọi người đều say, chỉ có mình ta tỉnh." Tô Niệm Tinh cũng chẳng thèm để ý đến anh ta nữa.
Dặn dò chủ tiệm xong, cô tạm biệt bà A Hương rồi về nhà, dù sao thì bây giờ cô cũng không thể nhận đơn tiếp được nữa, còn không bằng về nhà làm thêm ít cá viên.
Tăng giá lên đến năm trăm đồng cũng khiến sạp hàng của Tô Niệm Tinh xuất hiện sự thay đổi rõ ràng. Lưu lượng được thu hút tới sau khi xem bói cho Mại Thắng Ngư và lưu lượng thông qua báo chí mang tới nhìn thấy cái giá của cô đều lắc đầu ngao ngán, tất cả đều tới chỗ của bà A Hương.
Sau khi tiễn một vị khách đi, bà A Hương thật sự rất áy náy, kiến nghị cô hạ giá xuống một chút: "Ngày nào cũng không mở hàng như thế thì làm sao cháu tích tiền về nội địa được?"
Tô Niệm Tinh lại có một sáng kiến hay khác: "Hôm qua giúp người đàn ông kia xem bói, cháu cảm thấy mình có thể đến cổng bệnh viện công lập phát danh thiếp, nếu bọn họ mắc bệnh ung thư nhưng bây giờ là lành tính, vậy cháu sẽ báo trước cho họ biết, vừa kiếm được tiền lại vừa làm được việc tốt.
Bà A Hương nghĩ ngợi cẩn thận, hình như cũng rất có lý đấy chứ.
Tô Niệm Tỉnh lại đi in danh thiếp, gần đây có một bệnh viện công lập, cô đứng ở cổng phát danh thiếp khoảng hai tiếng đồng hồ sau đó lại vòng về đường Paterson. Nhưng điều khiến cô thất vọng là cũng có những vị khách bị danh thiếp của cô thu hút tới đây nhưng sau đó lại bị cái giá của cô dọa Sợ, có người quay đầu rời đi ngay, có người thì lại tìm bà A Hương xem bói.