Chương 571: Liên Hoan
Chương 571: Liên HoanChương 571: Liên Hoan
Nghe thấy con số này, cuối cùng Tô Niệm Tinh cũng yên lòng, vẫn còn thừa 60 ngàn, may mà giám sát Lương cho mình mượn dư một trăm mấy chục ngàn.
"Được! Thế thì tôi mua căn hộ ở tầng 19 này."
Nhân viên tiêu thụ bất động sản lân đầu tiên gặp được khách hàng hào phóng cỡ này, coi trọng thì mua ngay lập tức. Cô ta sửng sốt thật lâu mới hoàn hồn, mình được mở hàng rồi à?
Tô Niệm Tinh lại hỏi đối phương chuyện vay tiền mua nhà.
Nhân viên tiêu thụ bất động sản xòe tay: "Chỉ cần có căn cước công dân Hương Giang, cùng với một công việc ổn định thì lúc trả tiền đợt đầu chỉ cần 10%."
Không ngờ yêu cầu trả tiền đợt đầu ở Hương Giang lại thấp đến thế, xem ra lúc trước lời hứa hẹn của giám sát Lương cũng không phải là bốc phét. Chờ đến khi cô nhận được hộ khẩu Hương Giang thì có nên mua thêm mấy căn hộ để đầu tư không nhỉ? Nhưng nghĩ kỹ lại, giá nhà ở Hương Giang tăng cao cỡ nào thì chắc cũng không thể cao hơn Bằng Thành đâu nhỉ? Vẫn là mua nhà ở đại lục có lời hơn.
Sau khi mua nhà xong, cô đi làm thủ tục. Đống biên lai này tương đương với chứng minh quyên sở hữu bất động sản, sau này bán nhà cũng phải lấy ra đống biên lai này. Vì thế Tô Niệm Tinh còn chuyên môn đi mua một cái hòm để đựng biên lai, tránh cho tương lai đánh mất còn phải làm giấy tờ bổ sung.
Lúc này ở Hương Giang, mua nhà vẫn là cơ chế bán trước khi mua, Tô Niệm Tinh phải chờ một năm sau mới được nhận nhà. Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc cô muốn dọn sang một chỗ ở khác thoải mái hơn. Chỗ ở hiện tại chỉ có bốn mét vuông vẫn quá nhỏ, lúc không có điều kiện, cuộc sống bức bách thì cô có thể nhịn một chút, nhưng bây giờ cô đã kiếm được tiền, trong tay còn dư 60 nghìn, cô không muốn nhịn nữa.
Trở về cửa hàng bánh bao, Tô Niệm Tinh bắt đầu đọc báo, muốn tìm xem có quảng cáo cho thuê nhà hay không.
Bà A Hương vẫn chưa biết chuyện cô đã mua nhà, hay tin cô muốn thuê một căn phòng rộng hơn một chút, bà ta cũng góp ý giúp cô: "Cháu có thể tìm bà chủ nhà giới thiệu căn hộ rộng một chút cho cháu."
Tô Niệm Tinh lắc đầu từ chối lời đề nghị của bà ta: "Phòng thuê trong tay bà chủ nhà toàn là kiểu phòng lớn ngăn cách thành phòng nhỏ, cháu không muốn sống trong loại phòng đó nữa. Cháu muốn thuê một căn hộ một phòng khách một phòng ngủ, như vậy mới thoải mái được."
Bà A Hương đã hiểu: "Muốn thuê kiểu phòng như vậy thì chỉ có thể tìm môi giới bất động sản."
Sắp đến giờ cơm tối, Tô Niệm Tỉnh không tiện đi tìm môi giới bất động sản vào lúc này nên đành phải chờ đến mai rồi xem xét.
Tám giờ tối, giám sát Lương dẫn theo các thành viên của tổ trọng án A đến cửa hàng bánh bao liên hoan để chúc mừng vụ án lần này hoàn thành thuận lợi.
Tô Niệm Tinh vừa mua nhà xong nên tâm trạng vui vẻ, trên mặt vẫn giữ nụ cười. Cô đích thân chiêu đãi họ ăn uống, lại kêu đầu bếp nấu thêm hai món ăn cứng.
Cô nói tiếng phổ thông, trình độ văn hóa của nhóm thám tử này tất nhiên là cao hơn đám lưu manh, đều nghe hiểu được tiếng phổ thông. Nhìn bóng lưng cô, họ chụm đầu lại gần nhau tò mò hỏi: "Món ăn cứng là cái gì?"
Sáu người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn đến ai thì người đó lắc đầu nguây nguậy.
Đại Lâm đầu óc thông minh, bắt đầu phỏng đoán: "Món ăn cứng? Không phải là rùa đấy chứ? Mai rùa của nó rất cứng."
Anh ta vừa dứt lời, những người khác lập tức lắc đầu: "Sao có thể như thế được!"
Trương Chính Bác tràn đầy tự tin: "Tôi nghĩ chắc chắn là món ăn trông giống như cục đá. Các cậu đều biết cục đá thoạt nhìn rất cứng nên mới được gọi là món ăn cứng. Tựa như bánh dứa của Hương Giang chúng ta, trông kiểu dáng giống quả dứa, nhưng thực ra căn bản không phải được làm từ dứa.
Lời này nghe cũng có lý, những người khác đều hùa theo.
Chờ đến khi Tô Niệm Tinh bưng đồ ăn lên bàn, Quan Thục Huệ không nhịn được tò mò hỏi món ăn cứng là cái gì.
Tô Niệm Tinh cười trả lời: "Là một loại đồ ăn thực dụng, số lượng nhiều, có nhiều thịt. Lượng đồ ăn ở Hương Giang đều rất ít, hơn nữa đa số đồ ăn được nấu chung với các loại rau khác, ví dụ như món gà trống hầm sẽ có rất nhiều khoai tây, cứ thế múc đầy một bát to thì trông có vẻ như có rất nhiều đồ ăn, nhưng thực ra lại chẳng có mấy miếng thịt. Ở quê hương chúng tôi rất ít khi nấu chung với rau, hầu như toàn là thịt."
Đồ ăn ở Hương Giang có ít nhất 70% được vận chuyển từ đại lục. Các loại thịt sau khi được đông lạnh thì có thể bảo tồn rất lâu, nhưng thời gian bảo đảm chất lượng tươi mới cho rau xanh lại rất ngắn, điều này dẫn đến việc tỷ lệ giữa giá rau và giá thịt sẽ cao hơn đại lục rất nhiều.