Chương 576: Tôi Quá Võ Đoán
Chương 576: Tôi Quá Võ ĐoánChương 576: Tôi Quá Võ Đoán
Ý nghĩ này không mưu mà hợp với cô. Cô cũng nhắc đến chuyện mình đang học xem tướng mạo, quẻ lục hào kim tiền và đoán chữ: "Nếu tôi nắm thêm kỹ xảo của mấy môn thì sau này sẽ xem bói chuẩn hơn."
Giám sát Lương gật đầu. Anh lưỡng lự mấy giây rồi nói: "Hồi trước tôi từng nói không hy vọng cô xem bói quá chính xác. Tôi quá võ đoán."
Tô Niệm Tinh đoán được anh cũng đã đọc tin tức trên báo chí. Cô thờ ơ xua tay: "Trước kia anh nói đúng, tôi bói quá chính xác nên đám fans kia đều coi tôi là thần tiên, quả thật rất nguy hiểm, dù sao tôi cũng không phải là thần tiên thật. Như bây giờ cũng rất tốt, trước kia tôi bày quán trên phố Paterson, năm mươi một quẻ mà không ai tìm tôi xem bói, mấy ngày mới kiếm được một đơn. Bây giờ tôi đã tốt hơn lúc mới đến Hương Giang rất nhiêu."
Thấy cô nghĩ thoáng, giám sát Lương cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi: "Thời gian có hiệu lực của tin tức rất ngắn, chờ mấy ngày sau sẽ ổn."
Tô Niệm Tinh gật đầu, thấy đằng trước có chỗ đỗ xe, bèn nói: "Đỗ ở đây đi, tôi đi bộ sang đường là được. Chỗ đỗ xe của chung cư rất ít, anh lái xe sang đó rất bất tiện."
Giám sát Lương gật đầu, đỗ xe tại chỗ. Lúc cô vẫy tay chào tạm biệt, anh gật đầu, nhìn cô đi về phía trước, mãi đến khi cô đã tiến vào tòa nhà chung cư, anh mới lái xe rời đi. ...
Hôm sau, Tô Niệm Tinh giao chìa khóa nhà cho A Trân.
Cô ta phấn khởi kêu to: "Bà chủ, chị tốt quát"
A Trân chuyên môn xin nghỉ một ngày để dọn nhà. A Hỉ muốn giúp một tay, tiếc rằng cửa hàng bánh bao không thể thiếu hai nhân viên cùng một lúc nên đành bỏ cuộc. May mà A Trân tìm một người bạn quen, đối phương là thực khách thường xuyên đến cửa hàng bánh bao ăn cơm, làm việc cho một công ty dọn nhà. A Trân trả tiền cho đối phương, đối phương xin nghỉ hai giờ để dọn nhà giúp cô.
A Trân phấn khởi lắc lư chìa khóa nhảy nhót rời khỏi cửa hàng bánh bao, Tô Niệm Tinh nở nụ cười đồng cảm.
Nghĩ đến còn mười mấy ngày nữa là đến tết, cô kêu bà A Hương đến nhà mình ăn tết cùng mình: "Nhà cháu rộng rãi, bà có thể đón Văn Văn đến nhà ăn tết luôn. Mẹ em ấy đang mang bầu nên cần được chăm sóc, chắc họ sẽ đồng ý thôi nhỉ?"
Chuyện này bà A Hương cũng không thể quyết định: "Ngày kia bà được nghỉ, đến lúc đó bà sẽ đi hỏi thăm xem sao."
"Bây giờ họ đối xử với Văn Văn thế nào?" Gần đây Tô Niệm Tinh rất bận, chẳng mấy khi hỏi thăm chuyện này, nhưng ngày nghỉ mỗi tuần bà A Hương đều sẽ đi thăm cháu ngoại của mình.
Bà A Hương im lặng thật lâu rồi gật đầu: "Tạm được."
Thấy lần này bà ta trả lời thật sự gượng gạo, Tô Niệm Tinh hơi khó hiểu: "Sao vậy? Có phải họ đối xử không tốt với Văn Văn không?”
Bà A Hương suy nghĩ một lát mới đáp: 'Không phải. Lần trước bà đi thăm con bé, Văn Văn cứ râu rĩ không vui, có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn. Hình như con bé rất mong chờ lời khen của cha mẹ, ra sức biểu hiện bản thân. Bà hỏi cha mẹ Văn Văn có tốt với con bé không, con bé trả lời rất tốt, còn mua quần áo mới cho con bé, tổ chức sinh nhật cho con bé. Chắc là do bà đa nghi quá."
Tô Niệm Tinh ngẫm nghĩ rồi nói: "Chi bằng ngày tết đón con bé đến đây. Cháu sẽ xem bói cho nó." Bà A Hương ngẩn người: "Chẳng phải cháu không thể xem bói cho con nít à?
"Không bói học tập sự nghiệp, chỉ bói xem con bé có gặp nguy hiểm hay không." Ký ức của trẻ con có hạn, xem bói cho chúng hầu như chỉ xem tương lai, vừa nhiều vừa hỗn loạn. Có điều khi chúng gặp nguy hiểm thì mình có thể bói được trước.
Bà A Hương đã hiểu: "Ừ, bà sẽ thuyết phục họ."
Thảo luận chuyện này xong, bà A Hương bèn ra sau bếp làm việc, Tô Niệm Tinh tiếp quản công việc của A Trân, đứng quầy thu ngân, bưng đồ ăn, lau bàn.
Chịu ảnh hưởng bởi vụ việc Diệp Thắng Thiên, nghề xem bói của cô không còn náo nhiệt như lúc trước. A Trân gạch tên toàn bộ khách hàng lúc trước đã hủy xem bói, sắp xếp lại thứ tự cho các vị khách còn lại. Số lượng khách xin quẻ mà lúc trước tích lũy nửa năm, một nửa số người hủy xem quẻ, nửa còn lại đã xem hết, bây giờ mỗi ngày chỉ có thể bói cho khách hàng trúng thưởng, lại vì bọn đầu cơ không còn bỏ tiên ra mua vé nên họ bán không hết vé, chỉ có thể tự xem bói cho chính mình.