Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585: Buôn Bán Ế Ẩm

Chương 585: Buôn Bán Ế Ẩm Chương 585: Buôn Bán Ế ẨmChương 585: Buôn Bán Ế Ẩm

Đối với chuyện hiếu đạo, thành phố Hương Giang cổ xưa này còn bảo thủ hơn cả đại lục.

Điện thoại trong cửa hàng bánh bao của Tô thân toán đổ chuông từ sáng đến tối, tất cả đều là những người xin quẻ lúc trước gọi điện hủy xem quẻ. Ảnh hưởng lần này còn nghiêm trọng hơn cả vụ lần trước cô xem bói cho Diệp Thắng Thiên không chính xác. Bởi vì cô xem bói cho Diệp Thắng Thiên cũng không phải sai lệch hoàn toàn, suy cho cùng thì cô còn bói được Diệp Thắng Thiên sẽ nhận được một khoản tiền nằm ngoài dự đoán trong vòng ba tháng, rất nhiều đại sư đoán mệnh thậm chí không thể bói được chuyện này.

Thế nhưng bất hiếu là điểm mấu chốt của người Hương Giang, họ không tán thành một kẻ bất hiếu.

A Trân sốt ruột đến mức thượng hỏa, khóe miệng bị phồng rộp. Khách khứa trả đơn hàng cũng ảnh hưởng tới việc làm ăn của cơm rưới thịt, trước kia có rất nhiều người đến đây ăn cơm, nhưng gần đây chỉ có láng giêng ghé thăm.

Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền lương của họ, A Trân quyết định chủ động xuất kích, chạy ra ngoài xúc tiến tiêu thụ, cô thảo luận với Tô Niệm Tinh in một ít tờ rơi.

A Hỉ vội nói: "Cứ để anh đi cho. Bây giờ cửa hàng bánh bao cũng không có mấy người khách."

A Trân lại cảm thấy A Hỉ ăn nói vụng về, không biết mời chào khách hàng, cứ khăng khăng để mình đi tiếp thị.

Tô Niệm Tinh đồng ý với yêu cầu của A Trân, in rất nhiều tờ rơi cho cô ta. A Trân cầm tờ rơi đến cao ốc văn phòng tiếp thị. Vịnh Đồng La là phố thương nghiệp, có rất nhiều cao ốc văn phòng, trung tâm thương mại và chợ đầu mối.

Còn đừng nói, cô ta thật sự tìm được không ít đơn đặt hàng giao tận nơi.

Nhìn đơn hàng mà cô ta mang về, Tô Niệm Tinh kinh ngạc nhìn A Trân: "Em quen biết thủ trưởng à?" Không thì sao có nhiều đơn hàng của sở cảnh sát đến mức này? Chẳng những là tổ trọng án mà còn có bộ phận quan hệ công chúng, bộ phận tình báo công cộng, bộ phận nhân sự, bộ phận bảo vệ, bộ phận tài vụ, bộ phận hành chính, cảnh sát giao thông vân vân...

A Trân đắc ý khoe khoang: "Tất nhiên không phải. Nhân vật nhỏ bé như tôi sao có thể quen biết với thủ trưởng chứ. Là Sir Lương, anh ấy gọi mấy cuộc điện thoại, mấy ngành này đều tìm tôi đặt cơm."

Tô Niệm Tinh khẽ há hốc miệng, gì cơ? Giám sát Lương không phải là giám sát của tổ trọng án hả? Mạng lưới quan hệ của anh ấy rộng lớn cỡ này à?

Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Có phải cô nhờ Sir Lương giúp đỡ không?"

Cô mua nhà vốn đã nợ ân tình của giám sát Lương, 300 ngàn còn chưa trả hết. Nợ cũ chưa trả mà lại thêm nợ mới, thế này thì hơi quá đáng phải không?

Thấy bà chủ xụ mặt, A Trân vội nói: "Không phải, lúc tôi đưa cơm cho tổ trọng án A thì Sir Lương chủ động hỏi tôi có phải gần đây việc làm ăn của cửa hàng bánh bao gặp trắc trở không? Anh ấy hỏi tôi, chẳng lẽ tôi lại nói dối? Tôi bèn kể cho anh ấy nghe chuyện gần đây việc kinh doanh của cửa hàng bị trì trệ. Tôi thật sự không mặt dày nhờ vả anh ấy."

Tô Niệm Tinh thở hắt ra một hơi.

Thấy vẻ mặt của cô không còn nghiêm túc, A Trân nháy mắt mờ ám với cô: "Bà chủ, tôi phát hiện Sir Lương thật sự rất quan tâm đến cô đấy nhé. Có phải anh ấy đang theo đuổi cô không?"

Tô Niệm Tinh trừng cô ta một cái: "Nói bậy bạ gì đấy. Bọn tôi là bạn, anh ấy đọc được báo chí thì quan tâm bạn bè một chút là lẽ thường. Cô đấy, mới khen gần đây cô hơi tiến bộ một chút mà giờ lại bắt đầu nói linh tinh rồi."

A Trân vội vàng làm động tác kéo khóa miệng tỏ vẻ mình chỉ nói đùa thôi, nhưng ngay sau đó cô ta lại nhanh chóng sáp lại gân: "Bà chủ, tôi ra sức đi tiếp thụ như vậy, có phần thưởng gì không?"

Mặc dù lần này xác thực là nhờ giám sát Lương giúp đỡ, nhưng A Trân dùng thời gian nghỉ ngơi chạy ra ngã tư đường phát tờ rơi, thái độ làm việc tích cực như vậy quả thực rất đáng cổ vũ. Tô Niệm Tinh gật đầu: "Tất nhiên là có phần thưởng, cô yên tâm đi."

A Trân mừng rỡ đến mức mặt mày hớn hở: "Tôi biết ngay làm việc cho cô không sai mà. Không có ai hào phóng hơn cô."

Lý sư phụ bước ra từ sau bếp, vỗ vai A Hỉ: 'Có phải A Trân rất hiền lành không?”

A Hỉ đỏ bừng mặt, vò đầu nhìn A Trân cười ngây ngô.

Thấy tương tác giữa hai người, Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Các cậu đang hẹn hò à?"

A Hỉ vẫn hơi ngại ngùng, A Trân lại thừa nhận thoải mái: "Vâng, bọn tôi mới hẹn hò. Bọn tôi định sang năm mua nhà, nhưng trong tay tôi không có mấy đồng tiền, cho nên..."
Bình Luận (0)
Comment