Chương 587: Đàn Ông Nấu Cơm Rất Đảm Đang
Chương 587: Đàn Ông Nấu Cơm Rất Đảm ĐangChương 587: Đàn Ông Nấu Cơm Rất Đảm Đang
Nghe anh miêu tả như vậy, Tô Niệm Tinh hâm mộ nói: "Em gái anh thật hạnh phúc, chẳng trách cô ấy không muốn dọn ra ngoài sống một mình."
Giám sát Lương hơi chân chờ: "Cô có nghĩ rằng đàn ông vào bếp nấu cơm rất hạ đẳng không?"
Mắt Tô Niệm Tinh tròn xoe: "Sao có thể! Đàn ông nấu cơm rất đảm đang được không! Tôi cực kỳ thích mẫu đàn ông đảm đang như vậy!"
Cha kiếp trước của cô là một kẻ cuồng công việc, mỗi lần họp phụ huynh đều kêu thư ký tham dự thay ông ta. Cho dù ông ta được nghỉ thì cũng dẫn mẹ đi du lịch khắp nơi, bỏ mặc cô ở nhà một mình. Tuy bạn bè chung quanh đều hâm mộ cô có một cặp cha mẹ ân ái, nhưng thực ra cô cũng chẳng nhận được nhiều tình thương của cha mẹ hơn họ là bao.
Cha kiếp này còn không bằng kiếp trước, ít nhất cha kiếp trước chưa từng ngược đãi cô, thường xuyên cho cô tiền tiêu xài. Cha kiếp này là một kẻ ích kỷ bám lên người con gái hút máu.
Nghĩ đến vẻ mặt quái dị vừa rồi của anh, Tô Niệm Tinh tò mò hỏi: "Vì sao anh lại hỏi như vậy?"
Giám sát Lương sững sờ trong chốc lát, mới trả lời: "Từ hồi tôi còn bé xíu, cha mẹ tôi đã làm việc ở nước ngoài, tôi và Nhã Tĩnh sống nương tựa cùng nhau. Tôi nhớ hồi mình lên lớp 9, cậu bạn cùng bàn thân nhất với tôi qua đời. Tôi và cậu ấy rất thân nhau, không chấp nhận được sự thật ấy nên đêm nào tôi cũng mất ngủ. Có lần ban đêm đói bụng, tôi tự nấu một tô mì cho mình, ăn uống no đủ xong thì tình trạng mất ngủ cũng giảm bớt, từ đó về sau tôi mê nấu ăn, Nhã Tĩnh cũng khen tôi có tài nấu nướng, tôi rất thỏa mãn. Nhưng chuyện này truyền vào tai bạn học của tôi, họ đều cười nhạo tôi. Có một khoảng thời gian rất dài tôi không dám tiết lộ cho người khác biết mình thích nấu ăn, chỉ sợ họ chê tôi không có khí khái đàn ông."
Tô Niệm Tinh không ngờ Sir Lương thoạt nhìn cao lớn dũng mãnh lại từng có thời điểm bị người khác cười nhạo. Cô cảm thấy anh thật sự rất thảm: "Sống không phải là để khiến cho bản thân mình vui vẻ à? Cả gia đình quây quầy bên nhau vui vẻ nhấm nháp món ăn ngon, đây chính là điều vui sướng nhất trong cuộc đời."
Thấy cô vụng về an ủi mình, giám sát Lương hơi buồn cười: "Bây giờ tôi đã trưởng thành, tất nhiên không bận tâm tới ý nghĩ của người khác. Nhưng suy nghĩ của người bên cạnh tôi lại rất quan trọng." Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn cô.
Tô Niệm Tinh liên tưởng tới chính mình, đúng là như thế, người khác hiểu nhầm cô bất hiếu, cô chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của mình. Nhưng nếu ngay cả hàng xóm láng giềng cũng nghĩ rằng cô bất hiếu thì trong lòng cô sẽ rất buồn. May mà các hàng xóm láng giềng đều biết đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, có thể thông cảm cho cô.
Cô gắp đồ ăn cho anh: "Anh yên tâm, chúng tôi đều sẽ ủng hộ anh."
Giám sát Lương thở dài thườn thượt.
Tô Niệm Tinh chớp mắt nhìn anh, nói đùa: "Khi nào anh đích thân xuống bếp khao tôi thì tôi nhất định sẽ ủng hộ anh hơn nữa."
Giám sát Lương buồn cười: "Sau này nhất định sẽ có cơ hội. Gần đây tôi bận quá."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Tôi cũng rất bận, cuối năm phải dọn dẹp hết đồ trong tủ lạnh, bận bù đầu."
Hai người vừa tán gẫu vừa ăn hết bữa tối coi như ngon miệng này. Hôm sau, Tô Niệm Tinh gặp được một khách hàng xem bói đặc biệt, đó là một phu nhân giàu có đeo kính râm, làn da trắng nõn, dáng người đầy đặn, khoác một chiếc áo lông thú màu xanh lá mạ, lại thêm châu báu trang sức lấp lánh đầy mình, vừa thấy đã biết giá cả xa xỉ. Chẳng qua cô hơi buồn bực, nhiệt độ lạnh nhất trong mùa đông Hương Giang sẽ không thấp hơn mười độ, nhưng hôm nay dự báo thời tiết nói rằng nhiệt độ thấp nhất là 20 độ, bà ta mặc áo lông thú không thấy nóng à?
Có điều chuyện này không liên quan tới mình. Tô Niệm Tinh cười tủm tỉm tiến lên tiếp đón: "Xin hỏi chị cần bói chuyện gì?"
Phu nhân nhà giàu hếch cằm, quan sát cô thật lâu, gương mặt giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích. Nếu không phải vừa rồi bà ta còn nói chuyện thì Tô Niệm Tinh sẽ cho rằng người đứng trước mặt mình là một pho tượng điêu khắc.
Cô khẽ ho một tiếng, đang định lên tiếng thì thấy phu nhân nhà giàu kiêu căng kia tháo kính râm xuống, đi đến bên cạnh một chiếc bàn trống ngồi xuống, sau đó kêu Tô Niệm Tỉnh cũng ngồi xuống đây.
Tô Niệm Tinh không hiểu ra sao, phu nhân nhà giàu khép gọng kính râm lại, sau đó ánh mắt xoi mói đánh giá Tô Niệm Tinh từ đầu đến cuối một lượt: "Trẻ măng thế này? Bà Hà không nói dối đấy chứ?"