Chương 59: Bị Đánh
Chương 59: Bị ĐánhChương 59: Bị Đánh
Đám đông vây xem thấy anh ta đánh người cũng sợ hết hồn, lập tức xông tới can ngăn: "Cô ấy không đúng thật nhưng cậu cũng không thể đánh người ta, huống chi còn đánh người ngoài nữa chứ, cậu trai trẻ, cậu..."
Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy trước mắt mình nổ đom đóm, bên tai toàn là lời thô tục của đôi bên, lại vì nói tiếng Quảng Đông, tốc độ còn cực nhanh, mà bây giờ tiếng Quảng Đông của cô chỉ có thể tính là trình độ sơ cấp, vừa nói nhanh một cái là đã nghe không hiểu, đầu óc xoay chuyển càng chậm hơn.
Đột nhiên, bím tóc của cô bị người giật lấy, đau đến mức hít vội vào một ngụm khí lạnh, cô theo bản năng giơ tay túm lấy bàn tay của anh ta, muốn anh ta buông ra nhưng hình như đối phương rất hưng trí, không chỉ không buông ra mà ngược lại còn túm chặt hơn. Hai tay anh ta ôm chặt đầu cô còn định đập mạnh vào tường, nhưng đột nhiên một tiếng quát to vang lên: "Dừng tay!"
Đám người vây xem bị người từ bên ngoài đẩy tản ra, Cường ngốc dẫn mấy tên đàn em đi qua đó, rõ ràng bọn họ đang mặc tây trang, trông cũng rất ra gì và này nọ nhưng tai thì đeo khuyên, hình xăm ở cổ tay và ngực đã tiết lộ thân phận của bọn họ không tâm thường.
Châu Khải Minh chỉ có một mình mà đối phương lại người đông thế mạnh, hơn nữa dáng người của Cường ngốc rõ ràng còn to hơn cả anh ta, cho dù là từ số lượng hay là sức mạnh thì đều không thể địch lại được mấy người này. Anh ta vội vàng buông Tô Niệm Tinh ra, cúi đầu khom người cười lấy lòng với mấy người kia: "Mấy vị đại ca, tất cả đều chỉ là hiểu lâm mà thôi, là mụ thây bói này bói không chuẩn nên tôi mới tới nói lý lẽ với cô ta, chứ không phải muốn giành địa bàn Vịnh Đồng La này đâu."
Cường ngốc lộ ra vẻ mặt "mày nghĩ tao ngu lắm à', không nói hai lời đã phất tay với đám đàn em: "Dám bắt nạt người mà Đông Hưng Xã tao chăm sóc, đây là không nể mặt anh em rồi, đánh cho tao!"
Anh Đại Sơn ra lệnh một tiếng, đám người lập tức bao vây Châu Khải Minh lại...
Cường ngốc đỡ Tô Niệm Tinh đứng dậy: "Cô không sao chứ?"
Tô Niệm Tinh quệt mũi, có máu mũi chảy luôn rồi, cô lấy một ít giấy trong túi ra nhét vào lỗ mũi mình rồi lại đỡ bà thím bán khoai lang dậy, hỏi bà ta có sao không?
Dù sao thì bà thím cũng lớn tuổi rồi, không thể so được với người trẻ tuổi như cô, ngã một cái cũng có khả năng sẽ gấy xương.
Bà thím xoa chỗ bị thương của mình, lắc đầu nói không sao rồi lại đẩy đám đông ra, cùng đám giang hồ tung cước: "Cho cậu đá tôi này! Tôi đánh chết cậu!"
Bà A Hương quan sát Tô Niệm Tinh một lượt từ trên xuống dưới, tuy rằng cô vì tiết kiệm tiền nên ăn mặc rất quê mùa nhưng quần áo đều rất sạch sẽ, bây giờ trên cái áo tối màu trên người toàn là bụi bặm, còn có vài dấu chân nữa, bà ta lo lắng cô bị đánh đến nội thương nên vội vàng hỏi: "Cháu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Tô Niệm Tinh xoa cánh tay đau nhức, những uất ức tích tụ từ lúc xuyên qua cho đến nay lập tức bại trận trong một tiếng dịu dàng này, đã sống hai kiếp rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô bị người ta đánh. Cô biết mình là người xuyên việt, không có ai thương, không có ai yêu lại còn không có tiền cho nên cô mới cố gắng sinh tôn, nhưng thế này cũng bắt nạt người quá. Chỉ xem bói, có gì nói nấy mà thôi, việc anh ta làm mà cô còn không thể nói sao, dựa vào cái gì lại đánh cô!
Hu hu hul
Tô Niệm Tinh ôm bà A Hương rồi gào khóc nức nở. Đứa trẻ có mẹ chính là bảo bối, mà đứa trẻ không có mẹ lại giống như cọng cỏ dại. Cô không có cha, không có mẹ thì chính là cỏ dại, nhưng thế này cũng mệt quá rồi, kiếm tiền đúng là khổ quá.
Cô ấm ức khóc rống lên, nước mắt giống như hoàng hà vỡ đê mà trào xuống, không có cách nào ngừng được.
Bà A Hương võ lên lưng cô, cũng thương cho cô gái trẻ này, chỉ mới hai mươi tuổi đã phải tha hương cầu thực, kiếm sống ở bên ngoài, cô rất dũng cảm đối mặt nhưng trên đời này lại có một đám người luôn thích bắt nạt kẻ yếu.
Bà ta quay đầu nhìn về phía tên đầu xỏ gây chuyện rồi theo bản năng chửi bậy một tiếng.
Tô Niệm Tinh giật nảy mình, vội vàng lau nước mắt, tắt tiếng: "Sao thế ạ?"
Bà A Hương không trả lời cô mà giúp cô chỉnh lại mái tóc, Tô Niệm Tinh sờ trán mình, hai bím tóc rối tung, cô cởi dây buộc tóc xuống rồi bện lại từ đầu.