Chương 591: Mặt Bà Sao Vậy
Chương 591: Mặt Bà Sao VậyChương 591: Mặt Bà Sao Vậy
Lúc trước vì sao cô không tập trung mở một nhà hàng đặc sắc, ví dụ như nhà hàng ẩm thực Tứ Xuyên? Chính vì cô muốn biến cửa hàng bánh bao của mình thành chuỗi cửa hàng, vậy thì cô sẽ có được lợi nhuận cuồn cuộn không dứt.
Mua nhà xong trong tay vẫn còn dư ít tiền, vừa lúc đủ để mở một cửa hàng bánh bao. Mặt tiền đẹp không dễ gì mà gặp được, cô nhờ môi giới bất động sản chú ý giúp mình, nếu gặp được cửa hàng phù hợp thì lúc đó sẽ thuê luôn.
Chẳng qua khi cô biết tiền thuê ở phố Russell đắt hơn phố Paterson mười ngàn, cô lập tức sững sờ. Nói cách khác lần này cô mở cửa hàng ít nhất cũng phải chuẩn bị 150 ngàn.
Được rồi, sang năm cô có thể kiếm được khoản tiền này, chẳng qua lại phải chờ thêm một thời gian nữa.
Môi giới bất động sản hứa sẽ chú ý giúp cô. Tô Niệm Tinh lại hỏi muốn mua cửa hàng bên này thì cần khoảng bao nhiêu tiên? Môi giới bất động sản cho cô xem danh sách mấy vụ giao dịch mua cửa hàng thành công gần đây để cô tham khảo. Tổng thể mà nói thì giá nhà ở phố Russell cao hơn phố Paterson 30%, khu vực phố Russell chính là trung tâm thương mại nổi tiếng, có dòng người ở quảng trường Thời Đại cực kỳ đông đúc, mỗi ngày sẽ có rất nhiều du khách đến đây mua sắm, nếu mở cửa hàng bánh bao ở đây thì chắc chắn sẽ rất đắt khách.
Tất nhiên giá cửa hàng cũng rất đắt, một cửa hàng thành giao tháng trước, diện tích 597 thước tương đương với 56 mét vuông, giá thành giao là 4 triệu 100 ngàn. Trong tay Tô Niệm Tinh không có nhiều tiên cỡ đó, cho dù cô thật sự nhận được 500 ngàn tiền thù lao của Giang thái thái thì cũng không đủ chừng này tiền để mua cửa hàng, huống chi cô còn nợ Sir Lương 300 ngàn. Chẳng qua nếu là thuê mặt bằng thì số tiền này vẫn dư sức.
Tô Niệm Tinh tự cổ vũ bản thân, sau đó rời khỏi trung tâm môi giới.
Lúc trở về cửa hàng bánh bao vào sau bếp rửa đồ ăn, Tô Niệm Tinh hỏi chuyện của Văn Văn.
Bà A Hương nở nụ cười thoải mái: "Chung thái thái đã đồng ý cho phép Văn Văn ăn tết với bà. Cô ấy và chồng sẽ về quê, dẫn Văn Văn đi cùng thì hơi bất tiện."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Thế thì tốt quá, đến lúc đó chúng ta dẫn Văn Văn đi chơi công viên Victoria. Chỗ đó có rất nhiều công trình giải trí."
Phong cảnh của công viên Victoria rất đẹp, cỏ xanh mơn mởn, cây cối rậm rạp, chủ yếu là sân thể dục thể thao, có khu vui chơi trẻ em, bể bơi, sân tennis, sân bóng đá và sân chơi các loại bóng khác, rất phù hợp cho những hoạt động gia đình.
Bà A Hương cười tủm tỉm đồng ý.
Nghe thấy hai người trò chuyện, Lý sư phụ đề nghị họ xuống nông thôn chơi: "Biết Quách Xương Thắng, người giàu nhất Hương Giang chứ? Quê họ là Lệ Chi Oa tổ chức hoạt động thờ cúng tổ tiên, phong cảnh nơi đó rất đẹp, nhất định phải đi xem một lần. Lúc cúng tổ tiên, họ còn phát túi phúc nữa, ai cướp được túi phúc thì cả năm sẽ được thuận lợi suôn sẻ."
Nghe ông ta nói như vậy, bà A Hương không khỏi rục rịch, ý nghĩa tốt như vậy ai mà không thích chứ.
Thấy bà A Hương muốn đi nhưng mãi mà không trả lời, Tô Niệm Tinh đoán được có lẽ bà ta không yên lòng bên kia quá đông người. Suy cho cùng thì lúc trước, chính vì tham gia lễ Thái Bình Thanh Tiếu ở Trường Châu nên Văn Văn mới đi lạc. Thế là cô nói: "Đi thôi, công viên Victoria lúc nào cũng đi được, ngày tết chắc sẽ đông người hơn bình thường. Nhưng hoạt động thờ cúng tổ tiên của Lệ Chi Oa chỉ có ngày tết mới được góp vui, đến lúc đó chỉ cần chúng ta giám sát Văn Văn chặt chẽ thì sẽ không có vấn đề gì."
Bà A Hương ngẫm lại lần trước Văn Văn bị A Phong bắt cóc, nguyên nhân không hẳn đều là do mình không trông chừng con bé cẩn thận. Bà suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hôm sau Tô Niệm Tinh đến quảng trường cao ốc Trung Hoàn, chờ nửa giờ mới thấy người dọn vệ sinh chậm rãi đến nơi. Mặt bà ta có thương tích, bầm tím trông rất đáng sợ.
Tô Niệm Tinh nhíu mày nhìn bà ta: "Mặt bà bị sao vậy?”
Người dọn vệ sinh che chỗ bị thương: "Trần tiên sinh phát hiện tôi mở cửa nên dùng gạt tàn ném tôi, tôi né không kịp nên bị đánh trúng."
Tô Niệm Tinh kêu bà ta lát nữa đến tiệm thuốc mua Povidine bôi một chút, sau đó lại lấy một phong bì từ trong túi xách đưa cho bà ta: "Đây là mười ngàn." Ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Bà có thể cho tôi biết địa chỉ của bà không? Nếu bà bằng lòng ra tòa làm chứng thì sau này sẽ nhận được năm mươi ngàn tiền cảm tạ."