Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 595 - Chương 595: Nhân Phẩm Của Cậu Ta Đúng Là Không Sai

Chương 595: Nhân Phẩm Của Cậu Ta Đúng Là Không Sai Chương 595: Nhân Phẩm Của Cậu Ta Đúng Là Không SaiChương 595: Nhân Phẩm Của Cậu Ta Đúng Là Không Sai

Tô Niệm Tinh quên mất chuyện này: "Nhân phẩm của Chung tiên sinh cũng được đấy chứ."

Mặc dù bà A Hương là bà nội ruột của Văn Văn, nhưng Hương Giang khác với đại lục, sau khi thay đổi quyền nuôi nấng, trên thực tế bà A Hương và Văn Văn đã không có bất quan hệ về mặt pháp lý, cho dù Chung tiên sinh không cho bà A Hương sống ở căn nhà đó thì cũng không ai có thể chỉ trích ông ta.

Bà A Hương mỉm cười: "Nhân phẩm của cậu ta đúng là không sai. Tại bà lòng dạ tiểu nhân, cứ sợ Văn Văn sẽ chịu thiệt thòi."

Tô Niệm Tinh vỗ vai bà ta: "Đây cũng là chuyện thường tình. Văn Văn còn quá nhỏ, lại trải qua nhiều biến cố, tâm tư của con bé nhạy cảm hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, bà không yên tâm con bé là chuyện bình thường."

Bà A Hương gật đầu, sau đó bắt đầu thảo luận chuyện nấu cơm với cô.

Nhìn đống đồ ăn đã mua, Tô Niệm Tinh nói: "Nấu tôm hấp dầu, rau xào nấm hương, lại nấu thêm nồi canh, thế là đủ."

Bà A Hương xử lý tôm trước, hỏi cô kế tiếp có kế hoạch gì: "Số tiền mà phú bà cho, lại thêm số tiền lúc trước cháu kiếm được, chắc cũng đủ để mua nhà rồi nhỉ? Nhà rộng ngàn thước thì hơi khó một chút, nhưng loại nhà năm sáu trăm thước vẫn không thành vấn đề. Bà nghĩ cháu vẫn nên mau chóng mua thì tốt hơn. Bây giờ giá nhà tăng nhanh vùn vụt."

Tô Niệm Tinh cười nói: 'Cháu đã mua rồi, ở Happy Valley."

Bà A Hương kinh ngạc: “Chuyện khi nào? Sao bà chưa từng nghe cháu nhắc đến?"

Tô Niệm Tinh hơi ngượng ngùng: "Lúc trước cháu mượn tiền giám sát Lương. Số tiền của Giang thái thái cháu đã trả cho giám sát Lương, chuyện này không tiện kể cho người khác biết."

Bà A Hương thấu hiểu gật đầu: "Đúng là như vậy. Giúp người ta kiện cáo ly hôn quả thực hơi nguy hiểm, nhưng con phố này đã được anh Bưu bảo kê, hẳn sẽ không có ai kiếm chuyện với cháu đâu." Bà ta nhớ gần đây giám sát Lương tìm cô hơi nhiều: "Có phải cậu ấy nhờ cháu phá án giúp cậu ấy không?”

Mặc dù mỗi lân giám sát Lương tìm Tô Niệm Tinh xem bói đều tìm một con hẻm nhỏ vắng người, nhưng hàng xóm láng giềng ít nhiều gì cũng đoán được có liên quan tới vụ án.

Thấy cô không nói lời nào, bà A Hương bổ sung: 'Lỡ để người khác biết cháu làm việc giúp sở cảnh sát thì e rằng anh Bưu sẽ không quản cháu nữa, đến lúc đó cửa hàng sẽ gặp phiền phức, cháu vẫn nên che giấu một chút. Chi bằng cứ nói với người ngoài là cháu đang hẹn hò với giám sát Lương."

Tô Niệm Tinh vò đầu: "Còn không bằng nói là anh ấy tìm cháu để bói nhân duyên."

Chuyện hẹn hò lừa gạt người ngoài thì thôi, nhưng lừa hàng xóm láng giềng e rằng sẽ hoàn toàn trái ngược. Đám ngươi kia sẽ ra sức gặng hỏi đến cùng để có chuyện tán phét với nhau.

Bà A Hương ngẫm lại thấy cũng có lý: "Cũng được. Cậu ấy đã lớn tuổi rồi, muốn cưới vợ nên thường xuyên tìm cháu để xem bói là chuyện bình thường."

Tô Niệm Tinh cười phá lên. Cười xong, cô lại âm thâm thở dài: làm việc cho cảnh sát mà cũng phải lén lút, lần đầu tiên mình gặp chuyện như vậy.

Bà A Hương hỏi tiếp: 'Kế tiếp cháu có dự định gì không?” Tô Niệm Tinh nói với bà ta mình muốn mở cửa hàng chi nhánh. Bà A Hương cảm thấy kế hoạch này không tôi, chỉ có một điều băn khoăn: "Nếu mở chỉ nhánh thì có cần xem bói không?"

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không được. Nếu chi nhánh nào cũng có thể bốc thăm trúng thưởng thì cháu còn bán quẻ kiểu gì?"

Một ngày cô chỉ có thể bói ba quẻ. Tính theo kiểu này thì cô chỉ được mở ba cửa hàng, tuyệt đối không được.

"Đến lúc đó hai cửa hàng đều có thể rút thăm trúng thưởng, nhưng chỉ có một người duy nhất trúng thưởng." Tô Niệm Tỉnh cười khổ: "Có điều gần đây danh tiếng của cháu sụt giảm rất nhiều, e rằng mở cửa hàng chỉ nhánh thì kinh doanh cũng sẽ không tốt."

Nhưng bà A Hương lại không nghĩ vậy: "Rút thăm trúng thưởng chỉ là nhân tiện. Bánh bao của cửa hàng chúng ta ngon thế cơ mà, lại thêm cơm bào ngư nữa, cháu đừng lo không có khách hàng.'

Thấy cô ỉu xìu, bà A Hương lại nói: "Họ không tìm cháu xem bói không phải là tổn thất của cháu, mà là của họ! Hồi cháu mới đến Hương Giang, năm mươi một quẻ cũng không ai xem bói, bây giờ thì sao? Đã tăng lên một ngàn! Chờ đến khi cháu nổi tiếng hơn nữa, tiền xem bói của cháu sẽ còn tăng thêm, đến lúc đó họ sẽ hối hận xanh ruột."

Tô Niệm Tinh bị bà ta chọc cười: "Nếu thật sự được vậy thì tốt rồi."
Bình Luận (0)
Comment