Chương 620: Hy Vọng Cuối Cùng
Chương 620: Hy Vọng Cuối CùngChương 620: Hy Vọng Cuối Cùng
Vương Dương Thịnh dẫn các đồ đệ đi vào trong, Tô Niệm Tinh thì đi theo phía sau.
Quách Xương Thắng còn có việc phải làm nên trợ lý của ông ta và bà ba ở lại đây xử lý việc này. Bà ba chính là mẹ ruột của nạn nhân, đây là đứa con trai duy nhất của bà ta cho nên hiển nhiên cũng đau lòng không chịu được, chỉ hận không thể lột da rút gân tên hung thủ.
Nếu là trước đây, bà ta chắc chắn sẽ không có lòng kiên nhẫn đối phó với nhiều người như vậy, nhưng cảnh sát quá vô dụng, điều tra suốt nhiều ngày như thế mà đến ngay cả một nghi phạm cũng không lôi ra được. Mấy người này chính là hy vọng cuối cùng của bà ta.
"Hồng Dật rất hiểu chuyện, thằng bé không giống mấy cậu ấm cô chiêu khác thích xe sang và gái đẹp, nó muốn làm cảnh sát lắm nhưng gia đình chúng tôi làm sao có thể để nó chịu khổ chịu mệt được chứ. Vì thế cả ngày nó chỉ muốn đi làm thám tử, có viết một quyển tiểu thuyết trinh thám suy luận giống [Sherlock Holmes], nó còn mở cả một văn phòng thám tử ở Central và tìm được rất nhiều nhân tài, cũng kiếm được ít tiền. Lệ Chi Oa xảy ra chuyện rồi, nó hào hứng quay về đây điều tra, nhưng ai có thể ngờ được nó lại bị người ta đẩy xuống núi chứ."
Quách Hồng Dật cũng không hề tới đây điều tra vụ án một mình mà còn dẫn theo đội ngũ của mình nữa, tổng cộng có đến mười bảy người, khi hỏi đến chuyện đã xảy ra vào cái hôm Quách Hồng Dật tử vong ấy, mọi người đều mù tịt, chẳng biết gì cả.
"Hôm ấy chúng tôi vừa mới tới Lệ Chi Oa, còn đang điều thiết bị tới đây nữa mà. Hồng Dật nói anh ấy muốn ra sau núi xem thế nào, trước đây anh ấy đã từng tới đây rồi, còn nói trong rừng có rất nhiều nấm độc, quả dại và quả dại cũng đều có độc hết, có lẽ có thể giẫm phải, sau đó sẽ mang về làm xét nghiệm. Chúng tôi vốn muốn đi cùng nhưng hôm ấy vừa mới tới, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ nên anh ấy đã đi một mình."
"Anh ta không dẫn vệ sĩ đi cùng sao?" Tô Niệm Tinh chen vào một câu.
"Không có, anh ấy không thích dẫn vệ sĩ theo vì luôn cảm thấy mình bị người ta giám sát." Quách Hồng Dật là một người rất có cá tính, bình thường cũng không thích mặc đồ hiệu, không thích tham gia các hoạt động tiệc cùng, lại càng chưa từng lộ mặt trên truyền thông cho nên dân chúng gần như chẳng có ấn tượng gì về anh ta cả.
"Sau đó mãi mà anh ấy vẫn chưa trở về nên chúng tôi ra sau núi tìm anh ấy, cuối cùng phát hiện được thi thể của anh ấy ở bên dưới."
Nói đến đây, madam đúng lúc bổ sung thêm: "Anh ta bị người đá một cước vào lưng, có nửa dấu bàn chân in trên đó nhưng đã bị người cố tình xóa đi nên không nhìn ra được cỡ giày, nhưng có thể khẳng định được đó là do người làm."
Mấy nhân viên này đều trông mong vào Quách Hồng Dật để kiếm ăn, hơn nữa, Quách Hồng Dật khác với những ông chủ khác, anh ta sẽ không treo câu kiếm tiền bên miệng cả ngày mà chỉ quan tâm xem vụ án có đủ kích thích hay không. So với những ông chủ khác thì anh ta đã được tính là rất nhân đạo rồi. Khi các nhân viên của anh ta nhắc về ông chủ của mình phần lớn đều là đau lòng chứ không hề đố ky gì cả.
Xem xong thông tin về toàn bộ gia đình nạn nhân, Tô Niệm Tinh trực tiếp trở về nông gia lạc của Cao Đạt.
Đại đa số người đều ở bên này hết, cũng có một vài người tá túc ở nhà người khác. Sau khi Lệ Chi Oa xảy ra chuyện, những gia đình dựa vào nông gia lạc để kiếm sống ban đầu không nhận được việc kinh doanh nữa nên chỉ có thể tìm một con đường khác, cũng chỉ có Cao Đạt và mấy nhà khác là không rời đi.
Mọi người tập trung trong phòng khách và thảo luận manh mối với nhau.
Bên cạnh Tô Niệm Tinh không có ai cả nhưng cũng không cản trở việc cô hóng hớt từ nhưng người khác.
Nhà sinh vật học, nhà hóa học và nhà vật lý học ngồi chung với nhau, hôm nay hai người đi dạo trong thôn một vòng và tìm được một đống vật phẩm khả nghi, nói là phải mang về xét nghiệm nên ngày mai sẽ quay về.
Mà những người khác đều chọn nán lại đây tiếp tục điều tra cho rõ.
Các thám tử tập trung lại với nhau để tìm hiểu thông tin từ nhau, bọn họ đã khẳng định được mấy vụ án này đều do người gây ra, nhưng bây giờ vẫn còn đang thiếu bằng chứng. Trong tay bọn họ đều cầm một phần báo cáo của bên giám định và pháp y, nhưng lại không tìm ra được manh mối hữu dụng.