Chương 632: Tôi Dẫn Cô Ra Ngoài Ăn Nhé
Chương 632: Tôi Dẫn Cô Ra Ngoài Ăn NhéChương 632: Tôi Dẫn Cô Ra Ngoài Ăn Nhé
Những đại sư khác cũng nói ra kết quả của mình.
Có người nói hung thủ khoảng ba, bốn mươi tuổi, có người nói hung thủ là một người có dáng người thấp bé, bằng không cũng sẽ không sử dụng biện pháp hạ độc này.
Mọi người đều phát biểu ý kiến của riêng mình.
Đến đêm khuya thì ai về phòng người nấy ngủ.
Cũng may mà một đêm trôi qua yên bình, không có bi kịch tiếp diễn nữa.
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương ngồi ăn bánh mì và uống nước suối trong xe .Jeep.
Tuy rằng mùa đông ở Hương Giang không lạnh cho lắm nhưng Tô Niệm Tinh là người nội địa, mùa hè còn thích uống nước nóng thì thôi, bây giờ đột nhiên ngày nào cũng uống nước suối khiến cô có hơi không quen, nhưng vẫn đành cắn răng uống tiếp.
Giám sát Lương nhìn bộ dáng khó nuốt của cô: "Sao thế? Không ngon hả?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Bánh mì cũng được nhưng mà nước lạnh quá, tôi không quen cho lắm."
Giám sát Lương đóng nắp chai nước lại: "Tôi dẫn cô ra ngoài ăn nhé."
"Thế lại không hay cho lắm đi? Chúng ta còn phải đi xem bói nữa mà." Tô Niệm Tinh không muốn chậm trễ thời gian.
Lệ Chi Oa nằm ở khu vực khá hẻo lánh, nếu ra ngoài ăn cơm rồi quay về sẽ lỡ mất hai tiếng đồng hồ, thật không có lời. Nhưng giám sát Lương đã khởi động xe rồi: "Không sao, hôm nay chỉ bói cho ba người, có thế nào cũng phải cho cô ăn uống no nê đã chứ”"
Tô Niệm Tinh cười ngại ngùng: "Ở nội địa chúng tôi ăn cơm đều uống nước nóng cả."
Giám sát Lương khen ngợi: "Từ sau khi học y, Nhã Tĩnh luôn kêu tôi mỗi ngày đều phải uống nước nóng. Con bé bảo sau khi đun sôi nước có thể giết chết phần lớn vi khuẩn và phòng ngừa đủ các loại bệnh. Đây quả thật là một thói quen tốt, đáng tiếc, Hương Giang lại không đề xướng mấy việc này nên có rất nhiều người không biết."
Tô Niệm Tinh cười bảo: "Sau khi tôi tới Hương Giang thì đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một người tán đồng với mình đấy. Trước đây tôi uống nước nóng ở quán ăn mà bọn họ đều cảm thấy tôi kỳ quặc."
Đến ngay cả bà Hương Giang cũng thay đổi thói quen này sau khi đến Hương Giang. Mà mấy chàng trai cô gái Hồng Kong lớn lên từ nhỏ tại Hương Giang giống A Trân, A Hỉ lại càng không quen uống nước nóng hơn.
Mỗi lần cô uống nước nóng là họ lại nhìn cô như nhìn tinh tinh vậy.
Giám sát Lương bật cười: "Có khả năng là quá tò mò chăng."
Hai người nói chuyện, rất nhanh đã lái ra khỏi Lệ Chi Oa và đến một quán ăn sáng.
Để buổi chiều có tinh thân mà Tô Niệm Tinh còn đặc biệt mua một cốc trà sữa kiểu Hồng Kông.
Sau khi ăn sáng xong, bọn họ lại lái xe về Lệ Chi Oa.
"Chúng ta xem bói cho Xương khoai lang trước nhỉ? Trông anh ta có vẻ cũng ôn hòa đấy chứ." Tô Niệm Tinh đề nghị. Giám sát Lương không có ý kiến: "Tôi sẽ nói chuyện với anh ta, còn cô thì tranh thủ cơ hội xem bói cho anh ta."
Hai người đến nhà của Xương khoai lang, đầu tiên là tự giới thiệu bản thân, sau đó giám sát Lương đề nghị muốn vào nhà xem thử.
Tuy rằng giám sát Lương là cảnh sát nhưng anh không lấy ra được lệnh xét nhà nên nhất định phải có được sự cho phép của chủ nhân căn nhà thì mới có thể vào trong.
Cũng may mà Xương khoai lang trông thì có vẻ rất lạnh lùng, không thân cận với người khác nhưng lại cho bọn họ vào trong.
Tô Niệm Tinh lén lút quan sát anh ta, đang nghĩ mình có nên giả bộ vấp ngã không, như vậy cũng tiện mượn cơ hội nắm được tay đối phương?
Nhưng sau khi vào phòng lại phát hiện ra trong nhà chất đống rất nhiều túi.
"Đây là?" Giám sát Lương cũng nhìn thấy, anh thăm dò một cách tự nhiên.
Xương khoai lang tùy tiện phẩy tay: "Đây là khoai lang, chắc là các anh cũng từng nghe về biệt danh của tôi rồi chứ? Vì tôi thích khoai lang cho nên bọn họ mới gọi tôi là Xương khoai lang.'
Anh ta mở một cái túi ra: "Đống này đều được tôi cất ở trong hầm đất hết, đang định lôi ra bán đây, cái lúc vừa mới thu hoạch bán không được giá đây, bây giờ bán sẽ đắt hơn một chút."
Ở Hương Giang trồng khoai lang không kiếm tiền tiền vì dù sao nó cũng rất dễ bảo quản, từ nội địa vận chuyển qua đây sẽ rẻ hơn, cho nên rất nhiều thôn dân vui lòng trông rau cỏ hơn khoai lang.
Tô Niệm Tinh không biết tại sao anh ta lại chấp nhất với việc trồng khoai lang như thế, nhưng điều đó cũng không cản trở cô nhân cơ hội coi đây thành một cái cớ: "Tôi có mở quán ăn, buổi sáng cũng sẽ bán cháu nên có thể mua một túi khoai được không? Khoai lang của anh bán giá thế nào vậy?"