Chương 637: Hung Thủ Chân Chính
Chương 637: Hung Thủ Chân ChínhChương 637: Hung Thủ Chân Chính
Bà ta nói chuyện rất chậm, nhả chữ một cách máy móc, lúc quay người, Tô Niệm Tinh thậm chí còn nhìn ra được khóe môi bà ta cong lên. Cô liếc mắt ra hiệu cho giám sát Lương, đối phương lập tức hiểu ý ngay mà đứng trước mặt bà Kim, chặn đứng đường đi của bà ta.
Mà Tô Niệm Tinh thì lại bước nhanh đến trước mặt vợ Kim Trụ và giằng lấy cái bát canh vừa định đưa vào miệng của cô ta: "Đừng vội uống canh, tôi có chuyện cần hỏi cô đây!"
Vợ Kim Trụ hơi sững sờ: "Chuyện gì thế? Hay là đợi tôi uống canh xong rồi hãy nói sau đi."
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: "Là chuyện công việc, tôi có mở một quán ăn lại vừa vặn đang thiếu người, tôi cảm thấy cô làm việc cũng rất nhanh nhẹn đấy chứ."
Vợ Kim Trụ vừa nghe thấy cô định tuyển mình lập tức đặt cái bát trong tay xuống rồi cùng cô đi ra khỏi phòng bếp: "Quán ăn mà cô mở bán món gì vậy? Tôi làm việc rất nhanh nhẹn, cái gì cũng biết làm hết á, lau bàn, rửa bát, quét dọn vệ sinh.”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng, chính vì thấy cô làm việc tỉ mỉ như vậy cho nên tôi mới muốn thuê cô đó."
Cô chỉ vào nhà bếp: "Cô xem, nhà bếp của cô trông sạch sẽ bao nhiêu, quét dọn rất gọn gàng ngăn nắp."
Vợ Kim Trụ có hơi xấu hổ: "Không phải tôi dọn đâu mà là mẹ chồng tôi dọn đấy, bà cụ rất tỉ mỉ." Cô ta hơi dừng lại rôi bổ sung thêm: "Nhưng tôi cũng rất chăm chỉ và chú ý giữ gìn vệ sinh. Cô xem, quần áo của tôi đều rất sạch, có thể nhìn ra được luôn đấy."
Cô ta đi cùng Tô Niệm Tinh ra ngoài, đang định ngồi xuống vị trí trước đó thì cổ tay lại bà Kim bắt được: "Sao vậy mẹ?”
Bà Kim chỉ vào nhà bếp: "Để lát nữa là canh nguội mất, mau uống đi, tìm công việc không gấp, cô làm việc nhanh nhẹn như thế, không lo không tìm được công việc.
Vợ Kim Trụ lại có hơi lúng túng, cô ta nở nụ cười với Tô Niệm Tinh: "Vậy tôi uống canh xong rồi nói chuyện với cô tiếp nhé, mẹ chồng tôi cũng có lòng tốt mới nấu canh cho tôi."
Nói rồi cô ta định quay người đi nhưng Tô Niệm Tinh lại nắm chặt lấy tay của bà Kim, không để đối phương buông tay của vợ Kim Trụ ra.
Hai người họ đồng loạt nhìn về phía Tô Niệm Tinh.
Ánh mắt của Tô Niệm Tinh lại không hề trao đổi với cả hai người họ mà là bị video trước mắt làm cho kinh hãi, cả người như chết lặng đi.
Vẫn là nghi thức tế bái kia, Tô Niệm Tinh nhìn thấy gương mặt của mình ở trong đó, cô, bà A Hương và Văn Văn ngồi chung một bàn ăn cỗ, cảnh tượng ấy rất vui vẻ và náo nhiệt.
Một bàn tay bưng một bát nước sóng sánh, trốn khỏi đám đông và đi tới trước mặt một người đàn ông.
"Kim Trụ này, vợ con làm việc cả ngày rồi, đây là nước nóng mà mẹ mang từ nhà tới, con đưa cho nó uống đi. Con xem, môi nó khô nứt cả rồi." Một giọng nói già nua vang lên, cho dù không nhìn thấy mặt thì Tô Niệm Tinh vẫn biết là ai đang lên tiếng.
Kim Trụ ngơ ngác nhận lấy bát nước, vốn đang định đưa cho vợ uống để xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, nhưng ai ngờ nước vừa mới bưng tới thì vợ Kim Trụ đã tự múc một bát canh cho mình, còn uống đến vô cùng hài lòng và thỏa mãn, cho nên anh ta chỉ đành tự uống bát nước đó.
Anh ta trả lại cái bát không cho mẹ, cười bảo: "Cô ấy đã uống hết nước rồi."
Gương mặt của bà Kim xuất hiện trong video, khóe miệng lộ ra ý cười nhẹ.
Chỉ là, còn chưa đợi bà ta kịp vui vẻ bao lâu thì hình ảnh đã thay đổi, miệng Kim Trụ sùi bọt trắng rồi ngã vật xuống đất.
Cảnh lại chuyển sang Thu Thu, cô ta đang làm việc ở ngoài đồng, bà Kim mang một cốc nước nhẹ nhàng đi qua đó, trông thấy cô ta nóng đến mức mồ hôi túa đầm đìa, bà ta đưa cốc nước của mình cho cô ta: "Uống đi, trông cô nóng toát dã mồ hôi ra rồi kìa."
Người nông thôn không chú trọng nhiều đến vậy, cốc nước có thể dùng chung, Thu Thu lại làm việc lâu như vậy rồi nên cũng không đùn đẩy nữa mà nhận lấy cốc nữa, sau đó tu ừng ực một hơi.
Bà Kim ngâm nga đi về phía trước, vừa mới đi được một nửa thì phía sau truyền tới một tiếng phịch ngã xuống đất, sau đó chính là vì đau bụng quá mà liều mạng muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra được một chút âm thanh nào cả, sau khi trải qua một đợt giãy giụa ngắn ngủi thì Thu Thu đã bỏ mình.
Hình ảnh lại xoay chuyển tiếp, lần này là ông Câm.
Ông ta đang chăm sóc hoa cỏ ở phòng hoa, bà Kim đi qua đó muốn mua hoa của ông ta, nói là định trông trước mộ của con trai.