Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639: Bắt Lâm Rồi

Chương 639: Bắt Lâm Rồi Chương 639: Bắt Lâm RồiChương 639: Bắt Lâm Rồi

Lý Thiều Quang đang đứng ở ven đường hỏi thăm tin tức từ các thôn dân, các thôn dân đang nói rất hăng hái thì trông thấy rất nhiêu người chạy về phía nhà bà Kim, anh ta sững sờ nhìn mấy người kia: "Đã bắt được hung thủ rồi?"

Trước đó các thôn dân vì chuyện của Điền đầu trọc mà đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt, có người vẫn chưa về nhà, trông thấy một màn này cũng đều chạy qua đó hóng hớt.

Chỉ trông thấy bà Kim bị còng tay lại, bộ phận giám định thì đang vào khảo sát hiện trường.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Tại sao lại còng tay bà Kim?" Một thanh niên trẻ đứng trong vườn vải gân cổ lên hét.

"Đúng đó, anh còng tay bà Kim làm gì hả? Có phải cảnh sát các anh bị điên hết cả rồi không?”

"Trong thôn này anh cũng có khả năng giết người nhưng chỉ có bà ấy là không, Kim Trụ là con trai của bà ấy, là con đẻ đấy!"

"Đúng đó đúng đó, cảnh sát các anh nhất định đã bắt lâm rồi."

Giám sát Lương đang dẫn bà Kim đi bèn dừng lại: "Tại sao lại không có khả năng? Trước đây bà ta còn từng giết chồng mình nữa cơ mà? Giờ giết thêm một đứa con trai cũng có tính là gì đâu?”

Tuy rằng là như thế nhưng con trai với chồng làm sao có khả năng giống nhau được chứ? Kim Trụ hiếu thuận biết bao, bà Kim vất vả nuôi đứa con trai khôn lớn nên không có khả năng sẽ giết chết anh ta được.

"Bà Kim! Bà nói một câu đi chứ!" Các ông các bà gấp đến giậm chân, kêu bà Kim nói vài câu để biện minh cho mình.

Vợ Kim Trụ lại vòng qua tất cả mọi người và đi đến trước mặt mẹ chồng, hai mắt cô ta đỏ ngầu: "Là thật sao? Kim Trụ thật sự đã bị mẹ giết sao?"

Có thế nào thì cô ta cũng không ngờ được mẹ chồng lại giết chết chính đứa con trai của bà ta.

Tô Niệm Tinh không thể nghe tiếp được nữa: "Bà ta nào có muốn giết con trai mình đâu, bà ta muốn giết cô kia kìa! Bát nước đó vốn được bưng tới cho cô đấy!"...

Vợ Kim Trụ sững sờ, những người khác cũng nhìn qua bên này với vẻ ngơ ngác.

Sau khi trải qua cơn sốc ngắn ngủi, vợ Kim Trụ nhìn về phía bà Kim: "Lời cô ấy nói là thật sao?"

Hai tay của bà Kim đang bị còng, cả người thì bị giám sát Lương dùng sức rất lớn lôi kéo, đột nhiên vẻ mặt bà ta buồn rười rượi: "Đương nhiên không phải là thật rồi! Cô bị ngu à, người khác nói gì thì cô tin cái đó?"

Tô Niệm Tinh thấy cho đến tận bây giờ mà bà ta vẫn không chịu nói ra sự thật mới đành chỉ vào nhà bếp: "Bộ phận giám định đang ở bên trong khảo sát hiện trường, bà có chắc chắn sẽ không xét nghiệm ra được chất độc không?”

Cô lại chỉ lên trên tâng: "Còn cả cốc nước nữa, bà đã dùng nó để hạ độc nhiều người như vậy, cho dù có rửa đến rất sạch thì bộ phận giám định vẫn sẽ kiểm tra ra chất độc ở trong đó mà thôi." "Mấy thứ này đều là bằng chứng, bà không có cách nào chối cãi được đâu!"

Bà Kim trừng mắt nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ giận dữ, đột nhiên hai con mắt lồi ra trông còn to hơn cả mắt trâu, bà ta lao về phía cô như phát điên, nhưng còn chưa đợi bà ta lại gần thì đã bị người phía sau kéo được, dừng sức rất lớn kéo mạnh về.

Giám sát Lương lạnh lùng nói: "Yên phận một chút đi!"

Bên này, bộ phận giám định đã khảo sát xong những món đồ phải mang về để xét nghiệm và thu thập chứng cứ, giám sát Trần dẫn bà Kim rời đi.

Các thôn dân thì thảo luận sôi nổi, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương nhìn các cảnh sát rời đi mà lại không đi theo.

Đại sư đoán mệnh vây quanh Tô Niệm Tinh: "Làm thế nào mà cô bói ra được bà ta là hung thủ vậy?”

Các thám tử thì lại quay quanh giám sát Lương: "Bà ta đã để lộ dấu vết ở đâu, quá trình suy luận thế nào vậy?"

Tô Niệm Tinh và giám sát Lương cách một đám đông đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vẫn chưa bàn xong lời khai đối với bên ngoài, phải đợi sau khi bàn bạc xong mới có thể công bố.

Tô Niệm Tinh chỉ đành cho một lời giải thích mập mờ: "Trước đó bà ta từng giết chồng cho nên tôi vẫn luôn chú ý đến bà ta."

Những vị đại sư khác đưa mắt nhìn nhau: "Các ông cũng cảm thấy là bà Kim sao?"

Có người lập tức trả lời thay bọn họ: "Chắc là đúng rồi đấy? Vừa rồi đến chính bà ta còn ngâm thừa nhận nữa cơ mà." Nếu bà ta không bỏ độc vào nồi canh thì vừa rồi cũng sẽ không có phản ứng như thế. Có vị đại sư lại hối hận không thôi: "Trước đó tôi cũng bói ra được là nữ giới nhưng lại không dám nghĩ đến phương diện này."
Bình Luận (0)
Comment