Chương 650: Thế Này Là Làm Khó Người Tai
Chương 650: Thế Này Là Làm Khó Người TaiChương 650: Thế Này Là Làm Khó Người Tai
Người sống trên đời này chỉ cần có điểm yếu thì đều dễ xử hết: "Tôi có quen cảnh ti Trần của Vịnh Đồng La các cậu, đợi sau khi ông ta nghỉ hưu, tôi đảm bảo cậu sẽ được lên làm cảnh tỉ.
Lần này tới đây vội vàng nên không chuẩn bị được nhiều tiền mặt đến vậy. Như vậy đi, tôi sẽ ký thêm một tờ séc năm triệu cho cậu, nhiêu đây đã đủ để cậu sống tự do thoải mái rồi chứ."
Tô Niệm Tỉnh nắm chặt tay áo của giám sát Lương với vẻ khẩn trương, chỉ sợ anh đồng ý.
Nhưng cô lại không có cách nào dùng đạo đức để ràng buộc anh mà chỉ có thể hy vọng anh ở lại. Dù sao, nếu anh từ bỏ Suy Tử Vân thì có thể thăng quan tiến chức phát tài. Cô cũng không thể ngăn cản đối phương nhận tiền và cũng không thể ngăn cản anh khao khát được thăng chức tăng lương mà bảo anh đối đầu với Quách Xương Thắng được.
Thế này là làm khó người taI
Quách Xương Thắng nhìn thấy Tô Niệm Tinh mà cũng nở nụ cười: "Cô xem bói rất chuẩn, vừa vặn tôi đang thiếu một đại sư đoán mệnh biết bói cát hung, cô đi theo tôi làm việc thì mỗi năm tôi sẽ trả năm triệu đô la Hồng Kông cho cô, thế nào?"
Tô Niệm Tinh không ngờ mình có thể lăn đến bên cạnh Quách Xương Thắng một cách nhanh như thế đấy, ban đầu cô mong đợi được lọt vào mắt xanh của các phú hào vì như vậy thì kiếp sống đi làm của cô nhất định có thể bước lên một tầng cao mới, nhưng đợi đến khi cô thật sự bị đối phương chú ý rồi, mới phát hiện ra mình hoàn toàn không làm được. Cô biết rõ nếu mình từ bỏ Suy Tử Vân thì anh ta sẽ có kết cục thế nào, nhưng làm sao cô có thể giả bộ nhắm mắt làm ngơ được chứ.
Nếu làm như vậy thì cô với loại giết người như Quách Xương Thắng có gì khác biệt đâu?
Cô cầm tiền lương năm triệu đô la Hồng Kông của ông ta mà có thể yên tâm tiêu được hay sao?
Cô trốn khỏi tâm nhìn của Quách Xương Thắng, gần như là dùng hết sức mình để nhắm hai mắt lại rồi lại nhanh chóng mở mắt ra, cô lớn tiếng từ chối: “Tôi không đi
Giám sát Lương quay đầu nhìn cô với vẻ sững sờ.
Rõ ràng cô rất nhát gan, sợ chết lại còn yêu tiền, nhưng bây giờ lại từ chối lời cám dỗ sặc mùi tiền của đối phương, đây thật sự còn là cô nữa sao?
Cô cũng đang nhìn anh.
Trong nháy mắt này, giám sát Lương lại đọc hiểu được ánh mắt của cô, cô hy vọng anh có thể đứng bên cạnh mình, vừa rồi anh còn đang lo lắng nếu mình từ chối Quách Xương Thắng thì liệu cô có giận vì anh đã cản trở đường tài vận của cô hay không.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô dũng cảm đứng ra, cuối cùng thì tảng đá to trong lòng anh cũng rơi xuống, anh cong khóe môi, cũng bày tỏ rõ thái độ của mình: "Chúng tôi không cần tiền, tôi vẫn phải dẫn anh ta đi!"
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô nắm chặt lấy cổ tay của giám sát Lương, lại nhìn vê phía Suy Vân Tử với ánh mắt trấn an, ngụ ý là bọn họ sẽ không bỏ rơi anh ta.
Suy Tử Vân gân như sắp rơi nước mắt vì cảm động. Các thôn dân nghe thấy động tĩnh cũng chạy vội qua đây, nhìn thấy đôi bên giằng co, bọn họ không hiểu tại sao Quách Xương Thắng lại không cho Suy Tử Vân rời đi.
Suy Tử Vân xui xẻo như thế sẽ chỉ biết gọi tai họa tới cho cái thôn này mà thôi, anh ta rời khỏi thôn thì Lệ Chi Oa bọn họ mới có thể càng thêm phát triển và phồn vinh, đây chính là chuyện tốt cơ mà.
Vương Dương Thịnh đang đứng bên cạnh Quách Xương Thắng mở la bàn trong tay mình ra rồi chậm rãi lên tiếng: "Vạn vật trên đời cực thịnh tất suy, cực suy lại thịnh, vật đổi sao dời, âm dương hoán đổi. Trước đây vận rủi ở Lệ Chi Oa đều tập trung hết trên người Suy Tử Vân, bây giờ nếu anh ta rời khỏi thôn này thì các người cảm thấy người xui xẻo kế tiếp sẽ là ai?"
Các thôn dân vừa nghe được lời này đã lập tức vây quanh ba người kia.
"Không được phép di! Suy Tử Vân, cậu là thôn dân của Lệ Chi Oa, cậu đi rồi, lẽ nào còn muốn chúng tôi năm nào cũng phải phát nhiều tiền lãi như vậy cho cậu nữa sao?"
"Đúng đó, Suy Tử Vân, ở bên ngoài không dễ lăn lộn như vậy đâu, trước đây cậu cũng từng ra ngoài làm công rồi còn gì, nhưng không phải vẫn quay về đây với thương tích cả người hay sao?"
"Ở lại thôn đi, có đói cũng chết được đâu mà."
Có thế nào Suy Tử Vân cũng không ngờ trước đây mấy thôn dân này luôn chửi anh ta, đánh anh ta, ghét bỏ anh ta, nhưng bây giờ lại cầu xin anh ta ở lại.
Thật nực cười.