Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653: Anh Muốn Bán Đất

Chương 653: Anh Muốn Bán Đất Chương 653: Anh Muốn Bán ĐấtChương 653: Anh Muốn Bán Đất

Tô Niệm Tinh đột nhiên hỏi: 'Quách Xương Thắng là phú hào số một ở Hương Giang, ông ta có nhiều tiền như thế vậy tại sao không mua quách cái giấy tờ nhà đất trong tay anh luôn cho rồi? Ngược lại còn ở sau lưng giở nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, cũng LOW quá rồi."

Ánh mắt của Suy Tử Vân trở nên sắc bén: "Không phải đâu, ông ta từng nói rồi đấy. Lúc cha tôi còn nằm liệt trên giường không dậy được, ông ta có nhắc nhở tôi bán đất đi, khi ấy tôi còn tưởng ý ông ta là hai mẫu đất trồng vải của nhà tôi, nhưng tìm rất lâu vẫn không tài nào tìm được giấy tờ đất. Sau khi cha tôi biết chuyện có nói đất trồng vải là sản nghiệp của tổ tiên, không thể bán đi.

Anh ta cười khổ một tiếng: "Nhưng tôi cũng không ngờ chỉ vì một mảnh đất này mà hại gia đình tôi tan nhà nát cửa."

Tô Niệm Tinh võ lên bả vai anh ta với vẻ đồng cảm, cho dù có dùng ngôn từ dịu dàng đến mức nào thì cũng không đủ để an ủi trái tim đã chịu nhiều vết thương này của anh ta.

Giám sát Lương thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Suy Tử Vân và tiếp xúc với ánh mắt của anh ta: “Anh muốn bán đất?"

Suy Tử Vân gật đầu: "Tôi không biết kinh doanh, cũng không biết quản lý kinh doanh, ngoại trừ bán đi thì tôi không nghĩ ra được cách gì khác cả."

Giám sát Lương gật đầu: "Sau đó thì sao? Anh có dự định thế nào?"

Trong mắt Suy Tử Vân tràn đầy thù hận: "Tôi biết mình có khả năng không thắng được ông ta, nhưng cha mẹ tôi và vợ con tôi đều đã chết rồi. Không phải vì mệnh của bọn họ không tốt, cũng không phải vì bị tôi nguyền rủa mà bọn họ bị tên khốn nạn Quách Xương Thắng kia hại chết."

Trước đây, anh ta tự trách bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu, kêu anh ta từ bỏ việc báo thù là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Giám sát Lương có thể hiểu được Suy Tử Vân và thậm chí còn đồng cảm: "Nếu anh muốn báo thù thì trước mắt có một chiêu có thể đối phó được với ông ta. Ở Lệ Chi Oa đang chôn cất một tổ tiên của ông ta. Ông ta rất coi trọng phong thủy nên ra giá nhất định sẽ cao hơn người khác, bây giờ người đang lo lắng phải là ông ta kia kìa."

Nghe đến đây, đột nhiên Tô Niệm Tinh ngắt lời anh: "Nếu anh đã nghĩ được đến chuyện này vậy chắc hẳn ông ta cũng nghĩ đến được, vậy vừa rồi tại sao ông ta không nhắc đến chuyện mua đất chứ?"

Đôi mắt của giám sát Lương lập tức lóe lên tia sáng lạnh: "Trừ phi ông ta không muốn bỏ tiên mua mà chỉ muốn cướp hoặc là lừa một cách trắng trợn."

Suy Tử Vân ôm cánh tay, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh không biết phải làm thế nào, cô chỉ là một tay gà mờ nên không có cách nào bảo vệ được Suy Tử Vân cả.

Giám sát Lương nhanh chóng ra quyết định: "Cứ giao lại cho tôi đi, tôi sẽ không để ông ta động vào anh đâu."

Tô Niệm Tinh có hơi lo lắng: "Ông ta quen với cảnh ti Trần của các anh đó, liệu anh có bị phê bình không?”

Tuy rằng giám sát Lương đã giúp điều tra rõ ràng vụ án này nhưng vụ án này cũng không phải của Vịnh Đồng La. Cảnh ti Trân có khả năng sẽ cảm thấy giám sát Lương không làm việc đàng hoàng, trong thời gian làm việc lại chạy đến đồn cảnh sát khác, hoàn toàn đi trải sẵn đường cho người ta. Nếu đổi vị trí để nghĩ: Nếu trong khoảng thời gian làm việc mà cấp dưới của cô lại chạy tới quán ăn khác làm việc, vậy cô chắc chắn sẽ rất giận dữ.

Giám sát Lương lại kêu cô không cần lo lắng: "Cảnh ti Trân không phải người tùy tiện chèn ép cấp dưới đâu. Quách Xương Thắng vẫn chưa đến mức có thể một tay che trời."

Tô Niệm Tinh và Suy Tử Vân đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Giám sát Lương đưa Tô Niệm Tinh về nhà trọ trước, Suy Tử Vân và anh, một người giúp cô chuyển hành lý, một người phụ trách xách vali đựng tiền.

Cất đồ vào trong nhà rồi, hai người định rời đi thì Tô Niệm Tinh lại kêu giám sát Lương mang một nửa số tiền đi: "Lần này chúng ta hợp tác với nhau bắt hung thủ, theo lý mà nói thì anh cũng có một nửa công lao."

"Nhưng người bắt được hung thủ thật sự là cô, đây mới là điểm mấu chốt nhất."

Tô Niệm Tinh cũng không phải cảnh sát nên nào có phân tích được cái gì là điểm mấu chốt đâu. Cô chỉ biết nếu không có anh giúp đỡ thì có khả năng cô đã không phải người đầu tiên bói ra được hung thủ rồi.

Cô quay về phòng lấy túi hành lý ra định chia đôi tiền.
Bình Luận (0)
Comment