Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 662 - Chương 662: Cô Rời Khỏi Lệ Chỉ Oa Từ Khi Nào Vậy

Chương 662: Cô Rời Khỏi Lệ Chỉ Oa Từ Khi Nào Vậy Chương 662: Cô Rời Khỏi Lệ Chỉ Oa Từ Khi Nào VậyChương 662: Cô Rời Khỏi Lệ Chỉ Oa Từ Khi Nào Vậy

Tô Niệm Tinh vừa mới đi vào quán ăn đã bị A Trân hỏi như nã súng liên thanh.

"Người đâu?”

A Trân chỉ ra bên ngoài: "Cô ta vừa mới tới đã làm việc ngay rồi, tôi không cản được, giờ đi ra ngoài đổ rác rồi."

Trong lúc nói chuyện thì vợ Kim Trụ là Hứa Bát San kéo thùng rác đi qua đây, cô ta nói với vẻ hơi xấu hổ: "Thần toán, tôi tới rồi."

Tô Niệm Tinh cười với cô ta: "Cô rời khỏi Lệ Chi Oa từ khi nào vậy?"

"Vào ngay cái hôm mẹ chồng tôi bị bắt đi ấy." Hứa Bát San có hơi bối rối: "Vốn tôi muốn tới sớm hơn một chút nhưng phải lo liệu hậu sự cho chồng xong đã cho nên mới tới muộn một chút."

Tô Niệm Tinh hỏi cô ta là mộ của Kim Trụ đang chôn ở đâu.

Hứa Bát San báo địa chỉ, là ở ngay nghĩa trang gần đây thôi: "Tôi có về Lệ Chi Oa một chuyến, bọn họ nói đất đai ở Lệ Chi Oa không thuộc về bọn họ mà là của Suy Tử Vân, tôi cũng không hiểu thế nào, vậy đất của mẹ chồng tôi phải làm thế nào đây? Còn có thể bán được nữa không?"

"Đất xây nhà đó quả thật là thuộc về mẹ chồng cô nhưng đất trồng vải không thuộc về bà ta." Tô Niệm Tinh chần chừ: "Mẹ chồng cô đã bị xử phạt rồi đúng không?"

"Đúng rồi, bà ta không ra ngoài được nên ủy thác cho tôi bán đất hộ bà ta, sau đó đưa mộ Kim Trụ về khu mộ tổ tiên, nhưng mộ tiên đã không còn nữa rồi. Các thôn dân muốn bàn bạc với Suy Tử Vân về chuyện mua đất nhưng mãi vẫn không tìm được người." Hứa Bát San không muốn rước thêm phiền phức cho nên cô ta đã chôn cất Kim Trụ ở khu nghĩa trang gân đây, sau này cũng tiện cho cô ta tới tảo mộ hơn một chút.

Về phần mẹ chồng sẽ tức giận thì cô ta cũng không để ý, chỉ cần vừa nghĩ đến mẹ chồng muốn giết chết mình nhưng lại hại chết chồng là cô ta lại chỉ hận không thể giết đối phương ngay. Nếu không phải vì tro cốt của chồng thì cô ta sẽ hoàn toàn không thèm đi gặp bà ta.

Hứa Bát San gả đến Lệ Chi Oa được vài năm nhưng quanh năm lại ở thành phố làm thuê cho nên cũng chẳng có tình cảm gì với các thôn dân ở đấy cả. Chồng đã chết rồi, một chút liên quan cuối cùng giữa cô ta với Lệ Chỉ Oa cũng mất luôn.

Trước đó Tô Niệm Tinh nói mời cô ta đến quán ăn làm việc, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội cho nên mới tới.

Tô Niệm Tinh thấy cô ta chịu khó và cần cù như vậy, con người cũng chăm chỉ vì thế mới bảo cô ta cứ thu xếp chuyện gia đình cho xong trước rồi hãy qua đây làm việc.

Hứa Bát San cười đáp: "Tôi đã tìm được chỗ ở rồi."

Tô Niệm Tinh kêu cô ta thay thế công việc của A Hỉ, phụ trách tiếp đón khách hàng và dọn dẹp vệ sinh.

Quán ăn bên này phần lớn đều là khách quen, ngược lại cô ta nói chuyện cũng rất ăn ý với nhóm người già, chăm sóc cũng rất tỉ mỉ và chu đáo, Tô Niệm Tinh kêu A Trân gọi hai nhân viên phục vụ đã tuyển trước đấy tới đây, cô sẽ phụ trách phỏng vấn lần hai.

A Trân gọi điện cho hai nhân viên phục vụ đó.

Tô Niệm Tinh xem cho mỗi người họ một quẻ rồi chọn ra một cô gái làm việc nhanh nhẹn, lực tương tác mạnh trong số đó, nhân phẩm của đối phương cũng không có vấn đề gì lớn, không phải là loại lừa tiền bồi thường như Du Tử kia.

Cô bảo đối phương cứ thử việc ở quán mấy hôm đã: "Tháng sau là quán mới ở đường Russell sẽ sửa xong, cô sẽ qua bên đó làm việc."

Hiển nhiên cô gái trẻ này không có ý kiến gì rồi. ...

Buổi tối, Tô Niệm Tinh gặp được một vị khách tới xem bói, đó là một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi, lớn lên cũng không đẹp gì cho cam nhưng lại vô cùng có khí chất, nói chuyện từ tốn nhẹ nhàng, chậm rãi nhã nhặn, vừa nhìn đã biết là phần tử trí thức rồi.

Bà ta mở miệng tự giới thiệu bản thân: "Tôi họ Tần dạy âm nhạc ở trường đại học, cũng đã đào tạo ra rất nhiều ca sĩ. Tôi vẫn luôn ở bên ngoài khai thác nhân tài. Mấy hôm trước, tôi ngồi xe buýt đến khu Central và gặp được một cô gái trẻ. Cô bé hát vô cùng dễ nghe, nhưng đợi khi tôi xuống xe buýt lại không còn thấy cô bé đâu nữa. Tôi muốn nhờ cô tìm cô ấy giúp tôi, tôi nhất định phải đào tạo cô bé trở thành một nhạc sĩ hàng đầu."

Tô Niệm Tinh chỉ vào bảng giá: "Tôi bói một quẻ lấy hơn một vạn đô la Hồng Kông đấy."

"Không thành vấn đề."
Bình Luận (0)
Comment