Chương 698: Tôi Sẽ Đến
Chương 698: Tôi Sẽ ĐếnChương 698: Tôi Sẽ Đến
Tô Niệm Tinh hiểu được ý tứ của anh ta, vì thế cũng dựa theo yêu cầu của anh ta để ném lục hào kim tiền quẻ và cộng thêm cả xem chỉ tay.
Sau khi xem xong, Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cô ấy thật sự là một nhân tài quản lý đấy, làm việc cũng to gan thẳng thắn, là một người rất liều lĩnh. Nhưng cha cô ấy thì lại không phải, về phương diện quyết sách ở công ty, anh có thể ủng hộ cô ấy nhiều hơn một chút. Còn về phần cuộc sống hôn nhân của các anh đúng là tương kính như tân. Trước đây sức khỏe của anh bị tổn hại rất nhiêu nên nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, rồi con sẽ có cả thôi."
Nếu Quách Vân Khởi không có được giấy tờ nhà đất này thì hai người họ có thể nói là người ở hai thế giới, không bao giờ có thể đến được với nhau, không có tiếng nói chung lại cộng thêm trước hôn nhân không có nên móng tình cảm gì cả, vậy sau khi kết hôn có thể tương kính như tân đã là tốt lắm rồi, còn muốn nói ngọt ngào ân ái thì lại có hơi miễn cưỡng.
Quách Vân Khởi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Như vậy đã là tốt lắm rồi, tôi thấy rất hài lòng."
Anh ta đưa một tấm thiệp mời cho cô, ngày tháng trên đó là ba ngày sau: "Công ty vừa mới thành lập không thể một ngày không có chủ cho nên hôn lễ được chuẩn bị hơi vội vàng."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Tôi sẽ đến."
Quách Vân Khởi lại đưa một tấm thiệp mời khác cho cô: "Tấm thiệp mời này cô gửi cho giám sát Lương hộ tôi với nhé. Trước đấy tôi không biết đồn cảnh sát bọn họ có quy định không thể tùy tiện nhận quà của người khác nên đã rước tới phiên phức cho anh ấy, thật sự rất xin lỗi." Tô Niệm Tinh hiểu ý của anh ta: 'Ý anh là chuyện tặng cổ phần phải không?”
Quách Vân Khởi gật đầu, trên gương mặt hiện thêm vẻ quấn bách: "Trước đây người ở Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng Hồng Kông có tới điều tra tôi nên tôi mới biết đồn cảnh sát bọn họ có quy định như vậy, tôi không rước phiền phức tới cho anh ấy chứ?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Chỉ là hỏi theo thường lệ mà thôi chứ cũng không có rắc rối gì cả, Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng Hồng Kông sẽ không nghỉ oan cho cảnh sát tốt đâu."
Quách Vân Khởi thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi lấy một tập văn kiện từ trong túi xách ra: "Không có anh ấy thì tôi hoàn toàn không thể rời khỏi Lệ Chi Oa được, các cô chính là ân nhân của tôi. Tôi thật sự rất muốn báo đáp anh ấy, nhưng tôi cũng không thể hại anh ấy mất công việc được. Anh ấy lên được chức giám sát cấp cao này cũng không dễ dàng gì."
Trước đó Tô Niệm Tinh cũng cảm thấy đáng tiếc cho giám sát Lương nhưng nghề nào thì có quy tắc của nghê đó, cô cũng không tiện nói gì cả: "Thật ra anh ấy rất mừng vì có thể cứu được anh, và cũng không để ý đến việc không thể lấy được phần cổ phần này đâu. Anh đã quyên góp mấy chiếc xe cho cục cảnh sát là anh ấy cũng đã được hưởng lợi rồi. Anh ấy cũng rất cảm ơn anh, cho nên anh thật sự không cần để trong lòng đâu."
Quách Vân Khởi khẽ cười, anh ta ngồi thẳng người dậy rồi đẩy tập văn kiện đến trước mặt cô: "Vậy cổ phần này cho cô đi? Đợi khi nào anh ấy nghỉ hưu hoặc là không làm cảnh sát nữa thì chuyển qua cho anh ấy."
Tô Niệm Tinh kinh ngạc trợn tròn mắt há hốc mồm, còn có thể làm như vậy nữa sao?
"Như thế không ổn đâu? Anh có thể đợi anh ấy nghỉ hưu hoặc là không làm cảnh sát nữa rồi chuyển cho anh ấy cũng được mà."
Trên gương mặt đã không còn trẻ trung của Quách Vân Khởi hiện thêm vài phần tang thương, mọi người đều nói tài phú chính là thuốc kích dục tốt nhất dành cho đàn ông, nhưng cho dù thứ thuốc kích dục này có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể khiến một người đàn ông cải lão hoàn đồng.
Anh ta cười khổ: "Tôi sợ mình không đợi được đến anh ấy nghỉ hưu."
Trước đây Tô Niệm Tinh đã xem bói cho anh ta rồi, đúng là mười năm sau anh ta sẽ chết, tuy rằng không biết anh ta đã mắc bệnh gì nhưng bây giờ anh ta đã có tiền rồi, lại thường xuyên làm kiểm tra sức khỏe nên đâu biết chừng có thể sống được thêm vài năm nữa.
Cô vừa định khuyên anh ta nghĩ thoáng hơn thì anh ta lại mở lời nói trước: "Tôi sợ thời gian lâu dầu rồi sẽ quên mất ơn cứu mạng của người ta, nhân phẩm của anh ấy tốt như thế, coi như là giữ hộ anh ấy đi."
Tô Niệm Tinh hé miệng rất lâu lại không nói ra được một câu nào cả, cô có hơi mất tự nhiên: "Tôi... thật ra nhân phẩm của tôi cũng không tốt đến vậy đâu."