Chương 723: Ông Đừng Nôn Nóng Vội
Chương 723: Ông Đừng Nôn Nóng VộiChương 723: Ông Đừng Nôn Nóng Vội
"Sao vậy?" Một giọng nói ôn hòa truyền tới.
Tô Niệm Tinh khỏi cần nghiêng đầu cũng biết đó là ai, cô hít một hơi thật sâu rồi liếc mắt nhìn anh, sau đó hất cằm ra hiệu cho anh mau nhìn: "Chính người phụ nữ đó đấy."
Giám sát Lương và Mại Ngư Thắng thuận theo tâm nhìn của cô trông qua.
Người đàn bà đó bán rau, cũng không biết bà ta nghiêm mặt hay là trời sinh đã có một loại khí thế xa cách người đời mà gần như không có khách hàng nào dừng chân trước sạp hàng của bà ta, nhưng bà ta vẫn trông sạp hàng của mình một cách cẩn thận như cũ, còn ngồi cắn hạt dưa.
Có thế nào thì Mại Ngư Thắng cũng không ngờ sẽ là người một nhà trộm đồ. Mấy hôm nay chỉ cần có khách ghé quán là ông ta đã vội vàng cảnh giác như lâm phải đại địch, hại vài vị khách bắt đầu có ý kiến với ông ta.
Với cái tính đó của Mại Ngư Thắng thì làm sao có thể nhịn được chứ, ông ta xắn tay áo lên định tìm đối phương tính sổ nhưng lại bị giám sát Lương giữ chặt lại: "Ông đừng nôn nóng vội, không có bằng chứng vậy dù tìm bà ta tính sổ thì bà ta cũng không thừa nhận đâu."
Mại Ngư Thắng nghe được lời anh lại tiu nghỉu như cọng hành héo, hôm nay cảnh sát qua đây điều tra từ sáng sớm nên bà ta không có hội ra tay, chắc chắn là không có cách nào bắt được tận tay day tận trán rồi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mại Ngư Thắng nhíu chặt mày: "Lẽ nào phải bắt tận tay bà ta sao? Lỡ như bà ta không trộm nữa thì sao?"
Giám sát Lương kêu ông ta không cần lo lắng: "Tôi sẽ xin lệnh xét nhà, bản thân bà ta cũng buôn bán ở chợ, còn trộm nhiều cá và thức ăn như vậy nên chắc chắn sẽ không có cách nào ăn hết ngay được, nói không chừng đã muối thành đồ khô rồi."
Hai mắt Mại Ngư Thắng sáng bừng: "Đúng! Cậu nói đúng lắm! Tìm được bằng chứng thì bà ta mới có thể bồi thường được chứ”"
Ông ta đành giả bộ như không biết gì mà quay cổ đi.
Giám sát Lương nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Chuyện tiếp theo cứ giao lại cho tôi, cô mau về đi."
Tô Niệm Tinh gật đầu, đang định vòng qua anh thì lại nghe thấy anh gọi tên mình: “A Tinh này?"
Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Trong ánh mắt của giám sát Lương tràn đầy vẻ áy náy: "A Tinh, cô không cần bứt rứt như vậy đâu, không thích tôi cũng không phải lỗi lầm gì cả, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà."
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng ngũ quan rất khí phách nhưng ánh mắt của anh lại dịu dàng đến lạ. Cô có một loại ảo giác muốn chết chìm vào trong đó.
Cô hé miệng muốn giải thích cho mình nhưng cô có thể nói được gì đây?
Nói là thật ra cô không muốn làm anh tổn thương sao? Nói mình chính là một đứa cặn bã?
Hình như có giải thích nhiêu thế nào cũng đều không có ý nghĩa gì cả.
Cô đành mỉm cười với anh: "Tôi biết rồi, anh tiếp tục điều tra đi."
Giám sát Lương gật đầu nhìn theo bóng lưng cô rời đi. ...
Sáng ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh lại đến chợ mua thức ăn tiếp, Mại Ngư Thắng đưa tiền xem quẻ cho cô: "Hôm qua không đủ tiền, phải đợi đến hôm nay mới đi rút."
"Đã bắt được tên trộm chưa ạ?" Tô Niệm Tinh nhìn về phía người đàn bà bên cạnh, nhưng nơi đó đã trống huơ trống hoác.
Mại Ngư Thắng hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Đã bắt được rồi, cảnh sát đã xin được lệnh xét nhà và lục soát ra được rất nhiều cá khô trong nhà bà ta. Cá ngon như thế, chính vì người ta muốn ăn hàng tươi ngon nên tôi mới nuôi trong bể, nhưng bà ta thì hay lắm, trộm về nhà đem phơi khô luôn, thật phung phí của trời! Làm tôi tức chết đi được."
Những sạp hàng khác nghe thấy bọn họ đang thảo luận về tên trộm kia mà cũng hùa theo chửi: "Bà ta buôn bán không đắt hàng thì đi trộm đồ của chúng ta, sao lại có loại người như vậy chứ.”
"Bà ta trộm hàng của nhà tôi rồi đem đi phơi khô hết luôn."
"Tôi bán củ cải đây, hôm qua đến nhà bà ta thì toàn bộ củ cải đều bị bà ta bào sợi rồi đem phơi khô. Trước đây tôi còn cảm thấy bà ta lười, không biết mời chào khách nhưng ngược lại bà ta cũng chăm chỉ ăn trộm lắm cơ."
Chủ các sạp hàng chửi như hát hay, tất cả đều bày tỏ nhất định sẽ đi tố cáo người đàn bà đó để bà ta phải đền tiền và ngồi tù.
Tô Niệm Tinh trở về quán ăn, các hàng xóm cũng đang thảo luận về chuyện ăn trộm ở chợ này.