Chương 735: Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ
Chương 735: Vậy Phải Làm Sao Bây GiờChương 735: Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ
Anh tôi nói cô là người Tứ Xuyên nên vẫn luôn lén học làm món mì cay Thành Đô. Suốt nửa tháng liền tôi toàn phải ăn sản phẩm thất bại lúc luyện nấu của anh ấy. Đồ ăn ở Tứ Xuyên các cô vừa cay vừa tê, mấy ngày liền cổ họng tôi đều mất cảm giác luôn.
Sau này, anh tôi nói cô thích ăn món Bắc Kinh nên lại tìm một đầu bếp nấu món Bắc Kinh để học. Tôi cũng không cầu cô thích lại anh ấy, nhưng cô giúp tôi cứu anh ấy ra, có được không?"
Trái tim của Tô Niệm Tinh đau nhói như thể bị người đóng đầy đinh sắc nhọn lên trên vậy, thi thoảng lại có người đập mạnh xuống một cái, cơn đau dữ dội ấy dần dần lan đến ngón tay, cô gần như không dám nhìn thẳng vào mắt của bốn người này. Bên tai cô vang ong ong, đầu óc lập tức trống rỗng, dường như không còn nghe được những âm thanh gì khác nữa, chỉ còn lại mỗi gương mặt tuấn tú đó của Lương An Bác mà thôi.
Hai tay cô ôm mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy oán hận bản thân. Tại sao mình không học nhiều hơn, đến ngay cả một địa chỉ mà cũng không thể bói ra được!
Nhìn thấy cô như vậy, Lương Nhã tĩnh vẫn luôn nắm chặt tay cô đột nhiên buông ra rồi đổi về cầm vô lăng, nhưng vì quá dùng sức nên khớp ngón tay trắng bệch.
Mọi người còn có gì mà không hiểu nữa, không phải cô đang qua loa lấy lệ với bọn họ mà là lần này cô thật sự mất linh rồi.
"Sir Lương mất tích vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, hay là chúng ta tìm bộ phận quan hệ công chúng hợp tác đi?" Đại Lâm không thể đợi được nữa. Trương Chính Bác lại cản anh ta: "Sir Trương chắc chắn không đồng ý đâu, vốn dĩ Diệp Thắng Thiên đã nằm trong danh sách truy nã của phía cảnh sát rồi, bây giờ sir Lương lại còn bị bọn họ bắt cóc nữa, nếu để chuyện này đồn ra ngoài nhất định sẽ khiến các thị dân khủng hoảng sợ hãi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nghi ngờ thực lực của đội cảnh sát chúng ta."
Đến ngay cả cảnh sát còn có thể bị bắt cóc vậy có thể thấy được cảnh sát vô dụng biết bao. Truyền thông sẽ chẳng thèm đưa tin sir Lương bị bắt cóc vì bảo vệ em gái đâu, bọn họ chỉ muốn đưa tin phần mà các thị dân thích xem mà thôi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Quan Thục Huệ gấp đến mức đầu bốc khói.
Tô Niệm Tinh ngẩng đầu lên lau khô nước mắt, sau đó quay sang nhìn Lương Nhã Tĩnh: "Cô có thể bình tĩnh lại, đừng nghĩ đến tình cảnh của anh cô bây giờ thế nào nữa mà nghĩ xem nếu như lần này anh ấy không được cứu thì sẽ gặp phải hoàn cảnh thế nào đi?"
Cô đã sớm phát hiện ra bàn tay vàng của mình có một chỗ đặc biệt, nó có thể thay đổi tùy theo tâm thái của người muốn xem bói, vi diệu nhất là trong cùng một ngày, nếu cô bói đi bói lại cho cùng một người thì vẫn chỉ được tính là một lần xem bói.
Mọi người kinh ngạc: "Hả?"
Sir Lương không được giải cứu thì còn có thể gặp tình cảnh gì được nữa?
Diệp Thắng Thiên hận sir Lương như vậy, làm sao anh ta có thể bỏ qua cho sir Lương được chứ, cô đang kêu Nhã Tĩnh tự dọa sợ mình hay sao?
Lương Nhã Tĩnh sợ đến mức sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn căng da đầu lên gật đầu: "Để tôi thử!"
Cô ấy nhắm mắt lại vắt óc suy nghĩ, Tô Niệm Tinh thì nắm lấy tay đối phương để xem lại video.
Trong căn phòng tối tăm mịt mờ giơ tay không thấy năm ngón, nếu không phải thi thoảng lại có tiếng vang của dây xích sắt va chạm thì cô thật sự cho rằng bàn tay vàng của mình đã mất linh rồi.
Trương Chính Bác thấy Lương Nhã Tĩnh vì tưởng tượng quá mức thảm khốc mà trên trán túa đầy mồ hôi, anh ta rùng mình một cái, vội mở cửa xe rồi nhảy xuống.
Đại Lâm đuổi theo: "Anh đi đâu vậy?"
Trương Chính Bác không quay đầu lại mà chạy về phía đồn cảnh sát: "Tôi đi tìm sir Trương, kêu ông ấy tìm báo chí phối hợp để tìm manh mối."
Tuy rằng hy vọng mỏng manh nhưng cũng tốt hơn là cứ ngồi mãi trong xe chờ đợi.
Quan Thục Huệ cũng chạy ra ngoài: "Tôi đi chung với."
Vụ án này là do bọn họ phụ trách nhưng thường thì bọn họ đều truy tìm manh mối dưới sự chỉ huy của giám sát Lương, bây giờ lại là bọn họ đơn thương độc mã, cứ loanh quanh mãi như con ruồi mất đầu.
Tô Niệm Tinh và Lương Nhã Tĩnh vẫn luôn ở trong xe .Jeep, đói rồi thì đến quán ăn mua một phần điệp đầu phạn.
Thẳng đến mười một giờ đêm mà quẻ tượng từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, Diệp Thắng Thiên cũng không hề mở cánh cửa đó ra như anh ta đã nói.