Chương 752: Em Có Thể Gỡ Găng Tay Xuống Được Không
Chương 752: Em Có Thể Gỡ Găng Tay Xuống Được KhôngChương 752: Em Có Thể Gỡ Găng Tay Xuống Được Không
Cô quả thật sẽ khá là tôn trọng giáo viên, binh lính và cảnh sát nhưng chuyện về phương diện hẹn hò và tình cảm này, cô sẽ không bị ảo tưởng về nghề nghiệp che mờ mắt đâu.
Giám sát Lương nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là thế thật.
Anh nắm lại tay cô, hai người trao đổi ánh mắt, ánh mắt của anh dịu dàng như nước, có rất nhiều sợi tơ tình quấn lấy cô, Tô Niệm Tinh bị nhìn mà hoảng hốt một phen.
Giám sát Lương sờ lớp vải ren trên tay cô thấy hơi cứng mới hỏi dò: "Em có thể gỡ găng tay xuống được không?"
Vừa vặn Tô Niệm Tinh cũng muốn bói cho anh một quẻ để xác định tiếp theo đây anh có gặp phải nguy hiểm gì không nên đã gật đầu, gỡ đôi găng tay gân như không rời khỏi bàn tay xuống và để lộ ra một đôi tay trây xước.
Giám sát Lương hít ngược một ngụm khí lạnh: "Là vì đào anh ra mới vậy phải không?”
Lúc căn nhà đổ sụp thì anh đã hôn mê bất tỉnh rồi, vẫn là nhờ Nhã Tĩnh nói cho anh biết bọn họ đã đào được anh ra từ trong đống đổ nát ấy, anh ấn cái chuông ở đầu giường để y tá vào băng bó giúp cô.
Y tá liếc mắt nhìn bàn tay: "Mấy vết thương này đều là ngoài da cả, không cần băng bó, bôi ít lodophor là ngày mai có thể đỡ ngay, chứ băng bó vào hoạt động sẽ rất bất tiện."
Tô Niệm Tinh nhìn bàn tay mình trông có vẻ rất dọa người đấy, nhưng thực tế cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi: "Không cần đây, dán vài cái băng cá nhân vào là xong mà.' Giám sát Lương nói cô không thể sơ suất: "Em mở quán ăn phải bưng canh bưng nước, vết thương ky nước nhất, vẫn phải dùng băng gạc bọc lại đi, như vậy mới khỏi nhanh được, buổi tối có lẽ vết thương có thể lành nhanh hơn."
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một chút thấy cũng đúng, chỉ đành mặc cho y tá băng tay hộ. Phần ngón tay bị thương có hơi nặng, còn lòng bàn tay lại rất nhẹ. Băng gạc bọc quanh hai tâng, ngoại trừ ngón tay cái ra thì mấy ngón khác vẫn có thể tự do hoạt động, nhưng cô gần như không làm được việc gì nữa.
Y tá băng bó xong lại nhanh chóng rời đi.
Giám sát Lương nhếch khóe môi lên nhẹ nhàng: "Ngoại trừ mì tương đen ra thì em còn thích ăn gì nữa không?”
Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của anh mà hai gò má hơi nóng lên.
Giám sát Lương sững sờ, nắm tay thôi mà đã đỏ mặt đến thế rồi? Thế này cũng ngại ngùng quá rồi đi?
Một cơn gió nhẹ thổi qua sợi tóc của cô khiến mái tóc bay hơi rối, hình như cô đang mải nghĩ chuyện gì đó, anh buông tay cô ra rồi gạt lọn tóc ra sau tai giúp cô một cách rất tự nhiên, đang định nắm lại tay cô thì đột nhiên cô đứng bật dậy.
Anh nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Hửm? Sao vậy?”
Trái tim của Tô Niệm Tinh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn mất, đến nói chuyện cũng không đầu không đuôi: "Em muốn uống canh, anh có muốn đi vệ sinh không?”
Giám sát Lương hơi sững sờ.
Lúc này Tô Niệm Tinh mới phản ứng lại được mình nói ngược, cô vội sửa lại; Anh uống canh trước đi, em đi vệ sinh một lát."
Giám sát Lương gật đầu nói được.
Tô Niệm Tinh lắp bàn lên giường giúp anh trước, như vậy anh có thể ngồi dậy uống canh.
"Đây là canh baba, nghe nói uống canh này rất có dinh dưỡng, anh mất nhiều máu như vậy đang là lúc cần phải bồi bổ cơ thể nhất."
Bưng canh mà mình mang tới lên bàn xong, Tô Niệm Tinh đi vào phòng vệ sinh.
Trong gương, hai gò má của mình nóng ran và đỏ tưng bừng trông giống quả trứng gà nhuộm đỏ ấy. Cô dùng nước vỗ lên mặt vài cái rồi ôm lồng ngực, vậy mà vừa rồi cô lại bói ra được mình với Lương An Bác đang tổ chức hôn lễ.
Liệu có phải điều này có nghĩa là Lương An Bác không giống mấy tên bạn trai mà cô đã từng hẹn hò ở kiếp trước luôn khiến cô chán nản?
Mà anh sẽ là một người bạn trai rất tốt.
Cô không tự chủ được mà cong khóe môi lên cười, cũng đã có thêm một chút niềm tin vào đoạn tình cảm này.
Cô nhìn mình trong gương rồi tự sướng đủ kiểu một phen, lúc quay trở về phòng bệnh thì mấy người Đại Lâm cũng đã qua đây thăm, chỉ là bâu không khí hơi kỳ lạ.
"Sao vậy?" Tô Niệm Tinh nhìn bộ dáng mặt ủ mày ê của ba người họ: "Diệp Thắng Thiên đã bị bắt rồi, lần này đồn cảnh sát các anh cũng nở mày nở mặt lắm đấy, chắc hẳn cảnh ti Trần sẽ không phê bình các anh đâu chứ?"
Trương Chính Bác đối diện với vẻ mặt hoàn toàn không biết gì của cô mà lúng túng lắc đầu: "Không phải! Là chuyện trước đó chúng tôi tới tìm cô xem bói rôi kể hết những chuyện mà sir Lương đã làm cho cô ra ấy."