Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 760 - Chương 760: Còn Anh Thì Sao

Chương 760: Còn Anh Thì Sao Chương 760: Còn Anh Thì SaoChương 760: Còn Anh Thì Sao

Lương An Bác thấy cô thật sự định đánh cờ với ông ngoại mà hơi sốt ruột, vội kéo cổ tay cô: "Còn anh thì sao?"

Tô Niệm Tinh nở nụ cười với anh: "Anh cứ ngồi ở đó uống canh rồi nhìn bọn em đánh cờ đi, một cơ hội phát tài tốt như vậy, không được cản trở em phát tài!"

Cô giả bộ hung dữ cảnh cáo anh, Lương An Bác hé miệng, không phải tới chơi với anh sao? Sao lại thành ra thế này?

Đáng tiếc, bây giờ anh vẫn chưa phải bạn trai của cô nên hoàn toàn không có lập trường để ngăn cản.

Đây là lần đầu tiên anh hối hận vì hôm qua đã quá cố chấp, không nhất thiết cứ phải yêu rồi mới hẹn hò với anh đi?

Bọn họ có thể hẹn hò trước rồi yêu sau cơ mà.

Không phải trên tivi vẫn hay chiếu phim cưới trước yêu sau hay sao?

Anh nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ sốt ruột hòng muốn thông qua ánh mắt đầy yêu thương để thu hút sự chú ý của cô, nhưng cứ cố tình lúc này Tô Niệm Tinh đã rớt vào trong hố tiên mất rồi, còn ánh mắt của anh đã hoàn toàn bị cô quẳng ra sau đầu.

Một ván cờ vây nhanh chóng kết thúc, Tô Niệm Tinh chính là một tay gà mờ kinh khủng, đến ngay cả quy tắc còn không hiểu cho lắm thì thôi, thua đến mức cực kỳ bi thảm.

Cô nhăn nhó đòi đánh cờ caro: "Cháu không giỏi chơi cờ vây nhưng cháu đảm bảo đánh cờ caro có thể thắng ông." Tô Ngọc Bạch thấy cô chơi xấu lại chỉ có thể đồng ý.

Ông ta thua liên tiếp ba ván, nhưng đợi sau khi ông ta hiểu rõ quy tắc chơi cờ caro rồi thì Tô Niệm Tỉnh lại thấy tốt mà thu, cô xòe hai bàn tay ra: "Không chơi nữa! Ông ngoại, cho cháu xin tiền?"

Tô Ngọc Bạch nhìn cô với vẻ kinh ngạc, cố gắng dụ dỗ cô: "Chơi thêm nữa đi, tôi có rất nhiều tiên đó."

Hai tay Tô Niệm Tinh đan chéo làm ra động tác ngừng: “Không được! Ba nghìn đã là nhiều lắm rồi! Cháu còn phải xuống dưới tản bộ với An Bác nữa!"

Tô Ngọc Bạch lại ra sức dụ dỗ: "Tôi tăng giá cho cháu nhé, một ván một vạn!"

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không ạt!"

Vừa vặn có người đẩy cửa đi từ bên ngoài vào, là Tô Tú Dung.

Tô Ngọc Bạch lập tức sửa miệng: "Được rồi! Hai đứa đừng rúc ở đây mãi nữa, muốn xuống dưới thì mau đi đi."

Tô Niệm Tinh trừng to mắt với vẻ khó tin.

Một phú ông giàu có như thế lại tính chơi xấu sao?

Đúng là người càng có tiền thì càng bủn xỉn mài

Giám sát Lương nghiêm mặt xòe tay: "Ông ngoại, ông có tiền như thế, tuổi cũng đã lớn như vậy rồi, sẽ không bắt nạt vãn bối chúng cháu đấy chứ?"

Tô Tú Dung nghi ngờ: "Sao thế? Bắt nạt gì vậy?"

Bản mặt già của Tô Ngọc Bạch đỏ lên, lập tức móc ba nghìn đô la Hồng Kông từ trong ví tiên của mình ra đưa cho Tô Niệm Tinh: "Làm sao ông có thể chơi xấu được chứ? Chẳng qua là ông nhìn thấy Dung Dung tới nên vui quá, nhất thời quên mất mà thôi!" Giám sát Lương còn có thể không hiểu suy tính nhỏ nhặt của ông ta hay sao, nhưng cũng biết phải giữ thể diện cho ông ta: "Cháu cũng biết ông ngoại rất trẻ, trí nhớ rất tốt, nhất định sẽ không quên đâu! Vừa rồi cháu chỉ nhắc nhở ông mà thôi!"

Tô Niệm Tinh đỡ giám sát Lương đi ra ngoài tản bộ, lúc đi vào hoa viên ở dưới lầu, cô lấy một nửa số tiền ra nhét vào túi anh: "Người thấy cũng có phần! Mỗi người một nửa!"

Giám sát Lương đẩy tiền về: "Vất vả lắm em mới thắng được mà."

Anh dở khóc dở cười: "Anh còn tưởng em chỉ mải đánh cờ với ông ngoại mà quên luôn anh rồi chứ?"

"Sao có thể chứ?" Tô Niệm Tinh cười đắc ý: "Anh không nhìn thấy ông ngoại anh đang cố tình khơi mào ly gián hay sao? Cho nên em mới muốn ông cụ biết khó mà lui, lần sau em qua đây tiếp thì ông cũng không dám phá đám nữal"

Giám sát Lương dừng bước chân nhìn cô: "Em nghe thấy những lời mà ông nói trước đó sao?"

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Vừa vặn nghe thấy chứ không phải em cố tình nghe lén đâu."

Giám sát Lương thấy cô không giận mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Em đừng thấy ông ngoại anh đã lớn tuổi nhưng thật ra ông thích người trẻ tuổi lắm, đặc biệt là A Cảnh.

A Cảnh qua lại với rất nhiều nữ minh tinh, ông ngoại cũng được nghe anh ta kể về các chiêu trò bao nuôi nữ minh tinh. Nhưng A Cảnh là đang sưu tâm còn anh thì khác, anh muốn lấy vợt"

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Nhưng ông ngoại anh cũng nói đúng một câu đấy, không có cô gái nào không thích vàng bạc châu báu, quần áo hàng hiệu, xe xịn và du thuyền. Em cũng không ngoại lệ. Em cũng không phải kiểu con gái thanh cao gì cả, ngược lại, em cực kỳ thích tiền, nguyện vọng lớn nhất của em chính là trở thành phú bà đấy!"
Bình Luận (0)
Comment