Chương 765: Cô Ấy Có Tiền Mà
Chương 765: Cô Ấy Có Tiền MàChương 765: Cô Ấy Có Tiền Mà
"Cô ấy có tiền mà." Giám sát Lương không chấp nhận cách nói này: "Trước đó cô ấy đã bói ra giấy tờ nhà đất cho Quách Vân Khởi. Quách Vân Khởi đã cho cô ấy 2% cổ phần công ty. Bây giờ Quách Vân Khởi đã liên hôn với nhà họ Trịnh, đợi Lệ Chi Oa phát triển rồi, cô ấy sẽ không thiếu tiên đâu."
Tô Ngọc Bạch hừ một tiếng: "Chút cổ phần bé tí ấy đủ làm được cái gì, đợi tương lai ông... so với cháu thì cô ấy vẫn còn kém xa lắm."
Giám sát Lương bật cười: "Mẹ cháu nói cháu không thể lấy được cổ phần công ty, ông ngoại, ông cũng đừng hòng lừa cháu nhé, cháu không mắc bẫy đâu."
Nụ cười trên gương mặt của Tô Ngọc Bạch dân dần biến mất, khuôn mặt len lỏi đây những nếp nhăn của ông ta trở nên nặng nề vô cùng, rất lâu sau ông ta mới thở dài một tiếng: "Mẹ cháu vẫn còn hận ông phải không?"
Giám sát Lương không tiện nhúng tay vào chuyện của các trưởng bối nên chuyển chủ đề: "Ông ngoại, ông có muốn nhờ A Tinh bói cho mình một quẻ không? Không đắt đâu, cô ấy bói một quẻ thì mười lăm nghìn đô la Hồng Kông thôi."
Tô Ngọc Bạch trừng mắt nhìn đứa cháu trai chân trong dài hơn chân ngoài này: "Trước đó ông đã hỏi rồi nhé, một quẻ của người ta mới có hơn 10500 đô la Hồng Kông, cháu là loại cháu trai gì vậy hả, chuyên môn hại người nhà mình!"
"Cô ấy tới tận nhà, không phải nên thu phí tới nhà hay sao?" Giám sát Lương đáp với vẻ hiển nhiên: "Ông là một trưởng bối mà lại không biết xấu hổ đi lừa tiền của một hậu bối như cô ấy sao?" Tô Ngọc Bạch ôm ngực kêu "ui da ui da”, diễn rất nhập tâm: "Cái thứ bất hiếu nhà cháu, ông vẫn chưa chết mà cháu đã nhớ thương tiền của ông rồi."
Giám sát Lương co rút khóe miệng nhưng vẫn phối hợp với màn diễn của ông ta: "Ông ăn cơm cũng không chỉ hết nhiêu đây thôi dâu, rốt cuộc là ai keo kiệt hả?"
Tô Ngọc Bạch ngồi thẳng người dậy: "Xem bói thì không cần thiết đâu, cháu nhanh nhanh bắt được cô ấy đi."
Giám sát Lương nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên: "Ông không phản đối sao?"
Anh cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng động tác nhỏ vừa rồi của dì hai, chẳng qua không tiện so đo với trưởng bối mà thôi.
Tô Ngọc Bạch thở dài một tiếng: "Ông phản đối có tác dụng gì sao? Mẹ cháu còn đứng về phía cháu kia kìa, rồi sẽ làm trái ý ông cả thôi. Ông không quan tâm tụi bây nữa, bây muốn làm thế nào thì làm như vậy đi."
Tuy rằng anh quả thật sẽ không nghe lời của ông ngoại nhưng thấy ông ta đồng ý, giám sát Lương vẫn rất vui vẻ: "Ông ngoại, cảm ơn ông."
Tô Ngọc Bạch được nước làm tới: "Kêu nó ngày mai đánh thêm mấy ván cờ nữa với ông đi? Ông nhất định có thể thắng được mài"
Giám sát Lương sa sâm mặt mũi: "Không được!"
"Nhỏ mọn!"
"Cháu nhỏ hơn ông nhiều như vậy đương nhiên phải nhỏ mọn rồi!"...
"Đại Đao, chiều nay đi cùng tôi tới đường Temple nhé?”
Tô Niệm Tinh trang điểm xong còn đặc biệt vê nhà thay một bộ quần áo mới, cách ăn vận này khiến cô như già đi hẳn mười tuổi.
Đại Đao gật đầu nói được. A Trân trông thấy cô như vậy: "Chị chủ? Cô ăn mặc như vậy là tính đi đâu vậy? Có phải đi bắt ma không?”
Lớn như vậy rồi nhưng cô ta chưa từng thấy ma bao giờ, muốn được chứng kiến một lần coi sao.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải, tôi muốn đến đường Temple thuê một sạp hàng để xem bói cho người ta."
A Trân khó hiểu: "Không phải có thể xem bói ở quán ăn hay sao? Một ngày ba quẻ đều kín lịch cả rồi còn gì."
Từ sau khi câu chuyện của Quách Vân Khởi nổi lên, Tô Niệm Tinh đã tăng giá tiền xem bói lên, nhưng khách hàng vẫn bon chen tới xem như cũ, chỉ cần không phải ngày mưa ngày bão thì khách đều sẽ tới tìm cô xem bói đúng lịch hẹn.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: 'Không phải, tôi muốn luyện kỹ năng xem tướng mặt của mình cơ."
Dựa vào bản thân cô thì số lần xem bói sẽ vô hạn, không giống với bàn tay vàng chỉ có thể dùng được ba lần, ngày nào cũng bói có ba quẻ khiến bản lĩnh thật sự của cô tiến bộ quá chậm, còn không bằng đổi một thân phận khác đến đường Temple xem bói cho người ta, như vậy có thể nâng cao bản lĩnh của mình lên.
A Trân chợt hiểu ra.
Tô Niệm Tinh và Đại Đao ngồi xe buýt đến phố Temple, Du Ma Địa, chỗ này là thành phố đêm nên buổi tối náo nhiệt nhất.
Có rất nhiêu chủ quây hàng đã bắt đầu dựng sạp xem bói, Tô Niệm Tinh là người mới, đã không thể chiếm được vị trí tốt gì nữa cho nên cô tùy tiện tìm một chỗ để ngồi. Đại Đao bày bàn ghế gấp mang theo bên người xong, lại trải khăn lên, đặt dụng cụ xem bói ra bàn.