Chương 769: Tôi Không Nói Lung Tung
Chương 769: Tôi Không Nói Lung TungChương 769: Tôi Không Nói Lung Tung
Trong nháy mắt này, tướng mặt của anh ta xuất hiện sự thay đổi cực lớn, hung quang hiện lên, trên trán phủ kín mây đen, đây là...
Tô Niệm Tinh hít ngược một ngụm khí lạnh, theo bản năng lách người sang bên cạnh để trốn người đàn ông, khi cô nghiêng người qua lại trông thấy một đạo bạch quang lóe lên trước mắt mình, đột nhiên cô hô to một tiếng: "Tôi đã nhìn thấy."
Đám đông đang ồn ào bất chợt yên lặng khoảng vài giây, vị chủ hàng kia quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Niệm Tinh lùi lại một bước, không dám đối diện với đối phương: "Tôi nhìn thấy anh chưa trả tiền cho anh ta! Lúc mấy người kia tới, anh ta chỉ mải chạy trốn, còn anh lấy một con gà rồi đi luôn, chưa hề trả tiền cho anh ta."
Vị khách vừa mới đánh người ta xong còn đang cảm thấy hãnh diện vô cùng lại bị đám đông vây quanh nhìn chằm chằm, thể diện của anh ta mất hết, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ cảnh cáo: "Cô đừng có ăn nói lung tung!"
"Tôi không nói lung tung! Vừa rồi tôi đang mua bồ câu, các anh đứng ngay bên cạnh tôi còn gì, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng!" Tô Niệm Tinh chỉ vào chủ hàng bồ câu đã quay trở lại đây.
Chủ hàng bồ câu sững sờ rồi theo bản năng gật đầu: "Đúng rồi! Vừa rồi đúng là cô ta định mua bồ câu của tôi đó." Anh ta lại gào to với Tô Niệm Tinh: "Này cô gái, cô còn muốn mua bồ câu không? Tôi đã trói lại hộ cô rồi đó."
Tô Niệm Tinh chạy qua đấy: "CóI"
Cô trả tiền rồi lại quay đầu nhìn về phía đám đông.
Mấy quần chúng vây xem kia đều đang giục vị khách mau chóng trả tiền: "Chàng trai hậu sinh này vào thành bán đồ đã không dễ dàng gì rồi, một người đàn ông trưởng thành như anh, lớn lên vừa cao lớn vừa uy mãnh, làm sao có thể đến ngay cả chút lợi lộc nhỏ như mắt muỗi này mà cũng húp vậy?"
"Đúng đó đúng đó, anh ta nuôi gà cũng vất vả lắm đấy chứ, lại còn vận chuyển từ tận vùng quê xa xôi lên thành phố, kiếm cũng toàn là tiên mồ hôi xương máu cả, anh không thể vô lương tâm như vậy được đâu!"
Vị khách bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy chỉ đành trả tiên gà.
Chủ hàng nhìn đồng tiền trong tay mà hai mắt đỏ hoe, anh ta nói lời cảm ơn với những người khác, thậm chí còn đặc biệt đi đến trước mặt Tô Niệm Tinh cảm ơn.
Tô Niệm Tinh thấy tướng mặt của anh ta đã khôi phục lại như lúc trước mà thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô lắc đầu: "Không sao! Tôi chỉ làm việc mà mình nên làm thôi, trông gà của anh cũng được lắm đấy, bán cho tôi một con đi"
Chủ hàng lại cảm ơn Tô Niệm Tinh, còn định bán rẻ cho cô một chút nhưng Tô Niệm Tinh từ chối: "Không cần đầu, anh lựa một con gà trống cho tôi nhé."
Cô trả tiên rồi lại nhìn về phía chủ hàng: "Có phải từ nhỏ anh với bà anh đã sống nương tự vào nhau không?"
Chủ hàng sững sờ, hai mắt chợt sáng lên: "Làm sao cô biết được hay vậy?"
"Tôi bói ra đó." Tô Niệm Tinh vỗ vào vai anh ta: "Tính cách của anh chất phác, thường xuyên bị người bắt nạt nhưng lại cực kỳ hiếu thuận. Bây giờ có phải bà anh đang bị bệnh tật quấn người không? Mà anh thì đã kết hôn từ lâu rồi, còn có một đôi bé trai song sinh. Vợ anh đẻ con xong là chạy mất?"
Chủ hàng điên cuồng gật đầu: "Đúng đúng! Đại sư! Cô có thể cứu bà tôi được không?”
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Sống chết có số, đều do ông trời định đoạt cả, sức người làm sao có thể thay đổi được chứ. Nhưng tôi thấy cung phụ mẫu của anh sáng bóng ôn nhuận, chắc hẳn người vẫn còn tại thế, anh có muốn tìm họ không?"
Chủ hàng cười khổ: "Bọn họ bỏ rơi tôi từ nhỏ đấy! Tôi hà tất phải đi tìm họ làm gì. Tuy rằng bà tôi không phải ruột thịt của tôi nhưng đã vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi không thể vong ân phụ nghĩa được."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải! Cung phụ mẫu đầy đặn lại sáng bóng, còn cân xứng, chứng minh sức khỏe của cha mẹ anh đều rất tốt, không chỉ có phúc khí mà còn có thể trường thọ. Loại người này được ông trời phù hộ, không có khả năng làm ra loại chuyện bỏ rơi con cái đâu, trong này nói không chừng đã có hiểu lầm gì đó."
Chủ hàng hơi há miệng, rõ ràng không ngờ mình không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, mà là...
"Cô nói là thật chứ?" Chủ hàng rất khó không ngạc nhiên.
Tô Niệm Tinh đáp: "Nếu không tin thì tôi có thể bói cho anh một quẻ, không linh không lấy tiên, anh có thể đợi khi tìm được cha mẹ mình và xác nhận được tính thật giả trong lời nói của tôi rồi trả tiền sau cũng được."
Chủ hàng hơi sững sờ, một lúc lâu sau, hình như anh ta đã hạ được quyết tâm mà cắn răng nói: "Được! Cô bói đi!"