Chương 775: Tôi Muốn Thử Dùng Cách Khác Xem Thế Nào
Chương 775: Tôi Muốn Thử Dùng Cách Khác Xem Thế NàoChương 775: Tôi Muốn Thử Dùng Cách Khác Xem Thế Nào
Cúp máy xong, giám sát Lương thấy vẻ mặt của Tô Niệm Tinh nặng nề mới vỗ vào cánh tay cô: "Không phải em đã thuê Đại Đao làm vệ sĩ của mình rồi sao? Nhớ bảo anh ta phải luôn đi theo em đấy, đừng ra ngoài một mình."
Tô Niệm Tinh vẫn rất quý trọng cái mạng nhỏ này của mình lắm nên gật đầu đồng ý. ...
Một buổi tối này, Tô Niệm Tinh không tài nào ngủ yên giấc được, cô nằm mơ thấy Lương An Bác bị Diệp Thắng Thiên bắn thành cái rây, chết đến không thể chết hơn được nữa, còn mơ thấy Gia Cát cư sĩ chết thảm trong nhà, khi cô lại gân thì gương mặt đó lại biến thành mặt của cô.
Một người không an phận giống như Diệp Thắng Thiên cho dù đã bại liệt rồi thì anh ta vẫn có thể tác oai tác quái được như cũ.
Buổi sáng, Tô Niệm Tinh mang theo cặp mắt gấu trúc trở về quán ăn.
A Trân bận đến tối tăm mặt mũi, vừa nghe điện thoại vừa đăng ký thông tin gì đó.
Hứa Bát San cũng không rảnh lau bàn nữa mà đi qua giúp cô ta thu tiền, còn Đại Đao thì đang giúp lau bàn.
A Trân cúp máy, trông thấy chị chủ quán tới, cô ta nôn nóng vẫy tay với cô: "Chị chủ, vừa rồi có ba mươi người gọi điện tới đây nói rằng Tiểu Cương (tên đã đổi) là con trai của bọn họ, họ gọi tới đây để hỏi thông tin."
Tô Niệm Tinh ngáp một cái rồi đi tới, nhìn thông tin mà A Trân đã liệt kê ra có tuổi tác, đặc điểm của đứa con và cả tình hình gia đình.
Cô sàng lọc loại bỏ mấy người không đáng tin, ví dụ như đứa trẻ sứt môi, mắc loại bệnh trời sinh như bệnh tim này, Tạ Gia Duệ đều không phù hợp với mấy đặc điểm đó.
Cô gọi điện thoại cho vài người và kêu bọn họ không cần qua đây nữa.
Về phần những người còn lại, khỏi cần gọi điện thì bọn họ cũng sẽ tới.
Buổi sáng, A Trân bận đến mức không có thời gian mà uống một ngụm nước, cô ta mệt đến mức lưng mỏi hông đau: "Chị chủ, lần này sao cô lại đăng tin lên báo vậy? Không phải cô có thể trực tiếp bói ra được địa chỉ của cha mẹ hay sao?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi muốn thử dùng cách khác xem thế nào, bói chỉ tay cũng có giới hạn, đầu óc tôi sẽ nặng nề lắm, một ngày chỉ có thể bói được ba lần thôi."
A Trân chợt hiểu ra: "Tôi vẫn luôn cho rằng cô vì nâng giá cho nên một ngày chỉ bói có ba quẻ thôi chứ, hóa ra chỉ có thể bói được ba quẻ thật."
Tô Niệm Tinh cạn lời: "Ý của cô là kinh doanh bỏ đói đúng không? Nhưng thực tế không phải đâu."
Hai người đang nói chuyện thì có một đôi cha mẹ chạy từ bên ngoài vào, động tác cực kỳ nhanh cứ như nã pháo vào trong này ấy, bọn họ hùng hục lao vào như thế suýt chút nữa còn đâm ngã cả chú Minh.
Chú Minh quay một vòng rồi được con trai ở đằng sau đỡ lấy, ông ta chống cái lưng gà kêu đau oai oái, làm các hàng xóm sợ hết hồn.
"Chú Minh, chú không sao chứ?”
Anh Minh tức giận kéo cổ áo của người đàn ông kia: "Ông cũng từng này tuổi rồi còn chạy cái gì nữa hả? Suýt chút nữa đâm vào cha tôi rồi đấy!"
Người đàn ông rối rít xin lỗi chú Minh: "Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi thấy trên báo có thông tin về con trai mình cho nên mới tới đây hỏi, chứ không phải cố ý đâm vào cụ nhà mình đâu."
Ông ta móc ví tiền từ trong túi áo ra: "Cái này coi như lời xin lỗi của tôi, mong anh nhất định phải nhận lấy."
Người phụ nữ ở bên cạnh người đàn ông cũng xin lỗi cùng, thi thoảng còn oán trách chồng: "Ông gấp cái gì? Suýt chút nữa hại người ta xảy ra chuyện rồi đấy! Cái tính hấp ta hấp tấp đó của ông đến khi nào mới có thể sửa được đây?"
Hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau.
Chú Minh vỗ vào tay con trai: "Không cần đâu, cha thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Hai vợ chồng kia lại đi đến bên cạnh Tô Niệm Tinh để hỏi tung tích của con trai: "Con trai tôi mất tích từ hồi ba tháng tuổi, lúc đó nhà xưởng tạm thời phải đẩy nhanh tốc độ làm việc, cha tôi sống ở nông thôn lại bệnh tình nguy kịch nên bảo mẹ tôi về nhà, ai biết tối hôm đó lại xảy ra chuyện, đứa trẻ đột nhiên chẳng thấy đâu nữa. Một đứa nhỏ ba tháng tuổi còn chưa biết đi, chưa biết bò, cửa lại đang đóng nên chắc chắn không phải tự nó chạy đi được rồi, chỉ có thể là bị người bế đi mà thôi."
"Tôi có một hàng xóm nói khi ấy có người lạ đã tới đây nhưng ông ta không để ý cho lắm. Người lạ mặt kia chắc chắn chính là kẻ bắt cóc rồi, nghe thấy nhà có tiếng khóc trẻ con nên đã bế con tôi đi."