Chương 780: Cảm Ơn Cô Đã Giúp Chúng Tôi Tìm Được Con
Chương 780: Cảm Ơn Cô Đã Giúp Chúng Tôi Tìm Được ConChương 780: Cảm Ơn Cô Đã Giúp Chúng Tôi Tìm Được Con
A Cảnh thấy cô không mắc bẫy cũng bắt đầu nổi cáu: "Cô cho rằng tôi muốn quản anh ta sao? Nếu không phải vì mẹ dặn dò thì tôi chẳng thèm quản anh ta làm gì nhé!"
Anh ta vớ lấy tờ chỉ phiếu, cầm bó hoa rồi ngoảnh mặt bỏ đi.
Trong đáy mắt Tô Niệm Tinh lóe lên vẻ mơ hồ, Tô Tú Dung?
Tại sao bà ta lại muốn ngăn cản mình với An Bác ở bên nhau?
Tô Niệm Tinh dự định ngày mai sẽ đi hỏi An Bác một chút.
Lúc này, Tạ Gia Duệ lao vào từ bên ngoài: 'Đại sư, tôi tìm được cha mẹ rồi."
Tô Niệm Tinh nhướng mày: "Thật sao?" Cô lấy một quyển sổ ra, bên trong có mười bốn cặp cha mẹ nhưng đã bị cô loại bỏ và chỉ còn lại ba đôi: "Là ai trong số này vậy?"
Tạ Gia Hòa chỉ vào đôi đầu tiên kia: "Là họ đấy! Bà tôi vẫn còn giữ lại cái lại chăn bọc tôi lúc còn nhỏ, bọn họ chỉ liếc mắt nhìn một cái đã nhận ra ngay rồi."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Nhưng không phải bọn họ nói con mình mất tích tại nhà hay sao? Tại sao bà anh lại nhặt được anh ở bên vệ đường?"
Tạ Gia Duệ cũng không rõ cho lắm: "Cảnh sát vẫn đang điều tra, tạm thời vẫn chưa điều tra ra kết quả."
Ngay đúng lúc này, bên ngoài lại có người đi vào tiếp, chính là đôi cha mẹ suýt chút nữa thì đâm vào chú Minh trước đó, bọn họ vừa vào đã cảm ơn Tô Niệm Tinh rối rít: "Cảm ơn cô đã giúp chúng tôi tìm được con." Hai vợ chồng đặc biệt đi qua quán để trả tiền xem quẻ.
Tô Niệm Tinh nhận tiên: "Có cần tôi xem chỉ tay cho ông bà luôn không? 10550 đô la Hồng Kông, tôi có thể bói ra được ai đã bế con của ông bà đi?"
Đôi mắt của người phụ nữ sáng ngời hẳn lên: "Cái này cũng có thể bói ra được sao?"
Sự khác biệt lớn nhất giữa bàn tay vàng và xem bói chính là Tô Niệm Tinh có thể thông qua bàn tay để tái hiện lại quá trình sự việc, nhưng xem bói lại chỉ có thể sàng lọc thông tin, chứ không có cách nào làm nguyên âm nguyên hình được.
Cô kêu bọn họ ngồi xuống rồi xem bói cho người phụ nữ.
Trong video là một người đàn ông lén lút lẻn vào trong nhà và trộm đứa bé đi, sau đó ngồi xe buýt thẳng một mạch đến nông thôn rồi trực tiếp ném vào bụi cỏ ven đường, tiếp đó lại vòng theo đường cũ trở về nhà mình.
Tô Niệm Tinh nhìn thấy rõ địa chỉ gia đình của người đàn ông kia, chính là tay hàng xóm cách vách.
Cô buông tay ra và kể lại nội dung quẻ tượng của mình một cách rõ ràng chỉ tiết.
Hai vợ chồng kinh hãi đứng bật dậy: "Cô nói gì? Là hàng xóm sao? Cái này! Tại sao ông ta lại làm như vậy chứ?”
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Bởi vì ông ta đang cạnh tranh vị trí phó xưởng trưởng với ông, nếu như ông mất con rồi có khả năng sẽ không còn lòng dạ đâu mà quan tâm chuyện ở xưởng nữa, cho nên..."
Người phụ nữ tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng ken két, cả người run lên: "Cái gì? Chỉ vì cái ghế phó xưởng trưởng đó thôi sao? Tôi phải đi tìm ông tal" Người phụ nữ phi nhanh ra khỏi quán, người đàn ông vội vàng trả tiền xem bói rồi dẫn con trai đuổi theo.
Các hàng xóm cũng lấy làm kinh hãi, vậy mà còn có loại người xấu xa đến như vậy, chỉ vì cái ghế phó xưởng trưởng mà bắt con của người ta đi? Đây còn là con người nữa sao?
Chú Minh cảm thán: "Mỗi lần tôi cảm thấy bản thân mình đã đủ trải sự đời rồi thì đại sư luôn có thể khiến tôi nhận ra mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng!"
"Đúng đó, trên đời này đúng là chuyện kỳ lạ nào cũng có.'
Khóe môi Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ giễu cợt: "Sau này người đàn ông đó quả thật có thể làm phó xưởng trưởng đấy, đáng tiếc là lợi nhuận của nhà xưởng ấy trong tương lai không tốt nên phải đóng cửa. Ngược lại, người đàn ông vừa rồi kia đã đổi nơi khác công tác từ lâu, ông ta chuyển sang một công ty mới, sau này còn làm đến chức phó tổng đấy."
Thật nực cười biết bao! Dùng thủ đoạn hạ tiện như thế nhưng đến cuối cùng lại toi công dã tràng.
"Tính toán đủ đường, cuối cùng lại bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất để đổi nghề” Chú Minh võ vào đầu gối một cái: "Xứng đáng bị báo ứng lắm!"
Chú An bĩu môi: "Báo ứng của ông ta là ở sau này cơ, gia đình kia chắc chắn sẽ tố cáo ông ta, nửa đời sau của ông ta phải trải qua trong tù kia kìal"
"Nên là như thế đấy! Ai kêu ông ta xấu xa như vậy chứ! Hại cha con người ta ly biệt suốt hơn hai mươi năm trời!"