Chương 783: Làm Điếm Thì Phải Biết Nhìn Sắc Mặt Đi
Chương 783: Làm Điếm Thì Phải Biết Nhìn Sắc Mặt ĐiChương 783: Làm Điếm Thì Phải Biết Nhìn Sắc Mặt Đi
Bị đối phương gào một phát như thế cũng khiến cô đơ người, Đại Đao lập tức gỡ cặp kính râm xuống, siết chặt nắm tay, đứng chắn trước mặt Tô Niệm Tỉnh.
Rõ ràng anh ta không hề làm ra động tác dư thừa gì nhưng chỉ riêng gương mặt này và cả ánh mắt đầy áp bức đó đã khiến đối phương sợ xanh mặt rồi.
Cô gái trẻ thấy thế vội vàng giảng hòa: "Không sao! Em cũng không bị sao cả, chúng ta mau đi thôi."
Cô gái trẻ khoác cánh tay của người đàn ông định rời đi, nhưng cứ cố tình đang ở trước mặt nhiều người như thế, người đàn ông mà cứ rời đi như vậy lại mất mặt bao nhiêu. Cho nên, anh ta không chỉ không thức thời mà ngược lại còn hất tay cô gái trẻ ra: "Làm điếm thì phải biết nhìn sắc mặt đi."
Một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy lại không được quý trọng khiến những chàng trai trẻ khác vô cùng tức giận và bất bình, ánh mắt của Tô Niệm Tinh còn nóng rực hơn cả mấy chàng trai trẻ đó.
Cô gái trẻ bị cô nhìn mà rợn hết cả gai ốc: "Cô?"
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho Đại Đao lùi lại, đừng xảy ra xung đột ở đây, sau đó nhìn về phía cô gái trẻ và nói: "Tôi thấy ấn đường của cô phát đen, sắp tới sẽ có đại họa giáng đầu, cô có muốn để tôi xem cho cô một quẻ không? Chỉ hai mươi tám đồng, không linh không lấy tiên."
Cô gái trẻ liếc mắt quan sát cô rồi lại nhìn sạp hàng bên cạnh kia, cuối cùng cũng chợt ngộ ra: "Hóa ra đây chính là chiêu trò vời khách của cô đấy à? Cô đúng là nhạt nhão thật đấy!" Cô gái trẻ kéo người đàn ông rồi quay người rời đi. Đại Đao đã thu lại tầm nhìn, người đàn ông tự cho rằng mình đã thắng được anh ta, lần này không quan tâm đến thể diện nữa mà rời đi cùng cô gái trẻ.
Quần chúng vây xem dần tản đi, Tô Niệm Tinh nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy liền màu đỏ ở cách đó không xa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cô chỉ nghĩ đối phương tò mò chứ cũng không để bụng cho lắm, sau đó lại quay người đi lấy một bát đá bào khác về, xúc từng thìa to lên ăn.
Ừm, trời nóng như vậy được ăn bá đào đúng là thoải mái thật đấy.
Đại Đao tò mò hỏi: "Cô gái trẻ vừa rồi sẽ gặp tai họa gì sao?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu nói không biết: "Nội dung mà tướng mặt có thể nhìn ra được quá ít, nếu như cô ta chịu cho tôi xem thêm vài dạng nữa thì nói không chừng có thể nhìn ra được, đáng tiếc là cô ta không tin tôi."
Đại Đao cũng chẳng hề đồng cảm với đối phương một chút nào hết: "Đường do cô ta tự chọn, có vài chuyện ông trời đã định sẵn cả rồi."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng.
Cách ngày, cô đến đón giám sát Lương và Tô Ngọc Bạch cùng xuất viện, nhà họ Tô đặc biệt phái tài xế đến đón, đỗ ngay ở cổng bệnh viện.
Lúc bước ra khỏi bệnh viện, Tô Ngọc Bạch đặc biệt dặn dò Tô Niệm Tinh, kêu cô có thời gian rảnh thì tới nhà mình chơi.
Tô Niệm Tinh nhoẻn miệng cười: "Nếu ông cảm thấy chán quá thì có thể đến quán ăn của cháu ngôi chơi, ở đó có rất nhiều hàng xóm, họ đều thân thiện lắm, ông nhất định có thể nói chuyện ăn ý với bọn họ."
Tô Ngọc Bạch vỗ vào vai cô rồi bật cười ha ha: "Được được được!" Lúc Tô Niệm Tinh quay người lại đột nhiên phát hiện ra có thứ gì đó lóe lên trước mắt mình, lúc định hình lại được thì chỉ thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang giơ máy ảnh chụp tanh tách.
Giám sát Lương thấy cô nhìn chằm chằm về bên đó cũng thuận theo tâm nhìn của cô để trông qua, anh kêu cô không cần lo: "Trước đó mấy tay săn ảnh này có đăng tin ông ngoại sinh bệnh phải nằm viện, chắc là ngửi thấy phong thanh, biết ông ngoại sắp ra viện nên đặc biệt tới đây cắm chốt đấy mà, không cần để ý đến bọn họ đâu."
Tô Niệm Tinh gật đầu.
Nhưng ai ngờ ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh lại nhìn thấy tên của mình được đăng lên báo.
"Mười ngày công thành ký của gái đại lục, mỗi ngày đều mang canh tới hy vọng được gả vào gia tộc của vua tàu thủy."
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười.
Cái quái gì thế này? Khi ấy ông ngoại chỉ kêu cô đến nhà ngồi chơi thôi mà, mấy tay săn ảnh này đúng là giỏi bịa chuyện thật đấy.
A Trân nhìn thấy tờ báo mà kêu oa oa: "Chị chủ quán, vậy mà cô lại sắp được gả vào nhà hào môn làm phú bà rồi sao, tôi ngưỡng mộ cô lắm đói"
Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Không có đâu, bây giờ tôi vẫn còn đang độc thân nhé, tôi chỉ tới thăm sir Lương với tư cách là bạn bè mà thôi."