Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 794 - Chương 794: Ngay Cả Mấy Chuyện Này Mà Em Cũng Đoán Ra Được Sao?

Chương 794: Ngay Cả Mấy Chuyện Này Mà Em Cũng Đoán Ra Được Sao? Chương 794: Ngay Cả Mấy Chuyện Này Mà Em Cũng Đoán Ra Được Sao?Chương 794: Ngay Cả Mấy Chuyện Này Mà Em Cũng Đoán Ra Được Sao?

"Sao vậy? Dì hai muốn anh với Lục Uyển Thư liên hôn, cô ta không thích anh và anh cũng sẽ không đồng ý đâu, em đừng nghĩ nhiều." Giám sát Lương thấy cô không nói gì, còn tưởng cô để bụng chuyện của Lục Uyển Thư nên lập tức giải thích.

Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không có! Em chỉ cảm thấy dì hai của anh liên hôn cũng không phải vì anh, nếu thật sự muốn tốt cho anh thì sẽ không đặc biệt tìm thiên kim ở Macau rồi. Anh lăn lộn trong giới chính trị Hương Giang chứ không phải giới kinh doanh, lấy một thiên kim Macau về có thể mang tới được bao nhiêu sự hỗ trợ cho anh! Nói đến cùng thì vẫn là làm lớn mạnh công ty mà thôi."

Giám sát Lương hơi ngạc nhiên: "Ngay cả mấy chuyện này mà em cũng đoán ra được sao?"

Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười. Kiếp trước cô cũng lăn lộn trong giới hào môn đây. Tuy rằng cô với em họ chuyên đấu đá nhau nhưng hào môn nhà khác nội đấu đều là long trời lở đất kia kìa. Cô chỉ riêng ăn dưa thôi đã đủ no rồi.

Giám sát Lương thấy cô nhìn thoáng cũng kêu cô không cân lo lắng: "Dì hai thích tự mình ra quyết định, anh đã nói với dì ấy rồi, chuyện này anh sẽ không phối hợp đâu, người mất mặt là dì ấy thôi. Dì ấy sẽ không tái phạm nữa đâu.'

Tô Niệm Tinh gật đầu.

Vì một cơn mưa bất chợt nên buổi tối cô không đến đường Temple bày sạp nữa mà trực tiếp về khu nhà ở.

Vào phòng rồi mới phát hiện ra phòng khách và nhà bếp được giám sát Lương dọn dẹp vô cùng gọn gàng và ngăn nắp, sàn nhà được lau bóng loáng đến mức có thể soi gương, nói anh có bệnh sạch sẽ đúng là không hề khoa trương một chút nào cả, bởi vì ngay cả một hạt bụi cũng không nhìn thấy, cô thậm chí còn không nỡ giãm chân vào, chỉ sợ sẽ làm hỏng môi trường sạch sẽ như vậy.

Đồ đạc cũng được anh sắp xếp gọn lại, các ngăn kéo ngăn tủ đều được lấp đầy bởi đồ. Cô có một tật xấu đó là dùng xong đồ đều thích tiện tay bỏ đấy, như vậy rất dễ đóng bụi.

Anh đặt một danh sách vật phẩm trên bàn trà phòng khách, những món đồ nào để ở đây đều được liệt kê ra rõ ràng.

Tô Niệm Tinh nhìn nét chữ gọn gàng của anh mà nghĩ đến cảnh anh nghiêm túc viết lại mấy thứ này, rồi lại nghĩ đến ánh mắt mập mờ của anh trong xe, bất tri bất giác lại phì cười thành tiếng.

"Sao vậy? Cười ngốc cái gì đó?" Lương An Bác xách thức ăn vừa mới mua xong đi vào, thấy cô đang ngồi trên sô pha cười ngốc.

Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ: "Em không có nhé."

Giám sát Lương đi vào nhà bếp nấu hai món và một canh, động tác của anh vừa nhanh vừa chuẩn, không bao lâu sau toàn bộ món ăn đều đã được bưng lên bàn.

Sau khi ăn uống no nê, giám sát Lương gọn sạch bàn rồi đi ra ban công, vẫy tay với cô: "Tối nay có sao đấy."

Tô Niệm Tinh đi đến ban công và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối mịt: "Chỗ này còn có thể ngắm được sao nữa sao?" Hương Giang phát triển sớm hơn nội địa ba mươi năm nên khói bụi rất nghiêm trọng, ở thành phố lớn đã nhiêu năm mà không thể nhìn thấy sao trời.

Cô tìm một vòng: "Nào có đâu, làm gì có ngôi sao nào đâu, anh xem dự báo thời tiết ở kênh nào đấy? Chẳng chuẩn tí nào cả."

Cô quay đầu phát hiện ra đèn trong nhà đã bị tắt chợt giật nảy mình: "Cúp điện rồi à?"

Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn tòa nhà đối diện, nhưng sao bên đó không bị cúp điện?

Đang nghĩ như vậy thì xung quanh lấp lánh ánh đèn màu, ban công và thuận theo ban công kéo dài ra ngoài, thẳng cho đến tận một tầng tương đương ở tòa nhà đối diện, không biết từ khi nào đã được bố trí mười mấy con đường nhỏ tỏa sáng lấp lánh được tạo thành từ những ống đèn màu.

Những ống đèn màu đấy giống như những viên đá quý tỏa sáng làm chói mắt người nhìn, tiếng nhạc êm đềm vang vọng bên tai, giám sát Lương đi tới ôm cô từ phía sau, trong màn đêm tối tăm này, các giác quan của con người chợt phóng đại, cô có thể ngửi được khí tức trong lành trên người anh, khiến từ tận sâu trong lòng cô cũng cảm thấy yên tĩnh và thỏa mãn.

Anh êm eo cô rồi cùng cô khiêu vũ, không có kỹ thuật gì cả, chỉ dựa theo tiếng nhạc để di chuyển mà thôi.

"A Tinh?" Giọng nói của anh nghe qua giống như rượu ngon sau khi uống say, lại thơm nhẹ như cỏ mùa xuân khiến gương mặt của Tô Niệm Tinh nóng bừng như lửa đốt.

"Ở đây có rất nhiều đèn, cứ đến buổi đêm là chúng sẽ được người thắp sáng để mang lại ánh sáng và sự ấm áp cho con người, nó sẽ chứng kiến mỗi một ngày của chúng ta. Anh thích em, A Tinh, làm bạn gái của anh nhé? Sau này chúng ta có thể làm ngọn đèn của đối phương tỏa sáng mỗi một đêm mịt mờ, mãi mãi ở bên cạnh nhau, thằng cho đến cuối đời."
Bình Luận (0)
Comment