Chương 801: Đúng Là Vận May Của Anh Ta Có Hơi Kém Thật
Chương 801: Đúng Là Vận May Của Anh Ta Có Hơi Kém ThậtChương 801: Đúng Là Vận May Của Anh Ta Có Hơi Kém Thật
Giám sát Lương lắc đầu: "Không có. Nhưng chàng trai bốn mắt vẫn luôn đố ky với Thông phát tài và cũng muốn lấy một cô vợ, nhưng anh ta không hiểu đạo lý phải làm đến nơi đến chốn mà chỉ muốn giàu ngay trong một đêm. Vất vả lắm mới tính ra được một dãy số thì lại chẳng hiểu sao đi tặng nó cho Thông phát tài, anh ta có thể không hận đối phương được sao?"
Trong lúc nhất thời, Tô Niệm Tinh cũng không biết nên nói gì mới phải nữa: "Đúng là vận may của anh ta có hơi kém thật."
Giám sát Lương bật cười: "Cho dù anh ta có thật sự trúng tưởng thì cũng chưa chắc đã hạnh phúc đâu. Em xem, Thông phát tài chính là minh chứng tốt nhất. Tuy rằng không có tiên nhưng một nhà bốn người sống rất vui vẻ. Sau khi tiên tài từ trên trời rơi xuống, cho rằng có thể khổ tạn cam lai rồi nhưng Thông phát tài lại không có phúc hưởng, ngược lại còn chết. Cho nên, chúng ta phải học cách biết đủ."
Tô Niệm Tinh nghe thấy anh có ý ám chỉ: "Anh sao vậy?"
Giám sát Lương thở dài một tiếng: “Anh muốn nói với em rằng tuy rằng anh là cháu ngoại của vua tàu thủy nhưng không có khả năng kế thừa tài sản lắm đâu. Nếu anh thật sự thừa kế công ty thì cũng phải gánh vác trách nhiệm tương đương, mưu cầu phúc lợi cho nó."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Em biết mà, trước đây anh từng nói rồi."
"Anh dự định dẫn em về nhà gặp người thân nhưng em không cần phải lấy lòng bọn họ đâu, chỉ cần giữ được lễ tiết cơ bản nhất là được." Giám sát Lương không muốn cô rơi vào trận chiến tranh giành tài sản, đặc biệt là tâm tính của cô còn đơn thuần như thế, thật sự không thể đấu lại được mấy người kia đâu. Rất nhiều người cho rằng thương trường là một nơi đồ sộ, đấu trí đấu dũng, nhưng thực tế lại không phải vậy. Thương trường chân chính rất máu me và tàn nhẫn. Mưu tài hại mạng chưa bao giờ chỉ là một vụ án không thôi đâu, mà rất có khả năng sẽ vì lợi ích lớn hơn mà làm ra nhiều chuyện khủng khiếp hơn thế.
Anh không hy vọng cô sẽ dính vào mấy chuyện này.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Anh yên tâm, em đi gặp mấy người bạn của ông ngoại anh cũng là vì chuyện làm ăn của riêng em mà thôi, chứ không phải để tranh giành công ty. Không phải đến cả chuyện này anh cũng định cản đấy chứ?"
"Đương nhiên là không rồi." Giám sát Lương nở nụ cười: "Đợi em gom đủ tiên rồi, chúng ta sẽ đến nội địa đầu tư."
"Được."
"Tại sao vẫn chưa gỡ đèn màu xuống vậy?" Tô Niệm Tinh chỉ vào mười mấy cái đèn màu bên dưới, quay đầu nhìn giám sát Lương.
"Đây là thứ chứng kiến chúng ta ở bên nhau, đương nhiên không thể gỡ xuống được rồi." Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô, anh nắm lấy tay cô: "Em không muốn nhìn thấy nó mỗi ngày sao?"
Tô Niệm Tinh nở nụ cười: 'Buổi đêm ngắm đèn màu vẫn rất đẹp đấy, nhưng đây là tâng ba mươi sáu, làm thế nào mà anh treo được số đèn đó qua tòa nhà đối diện vậy?"
Bây giờ máy bay không người lái đã được đưa vào thương nghiệp ứng dụng chưa nhỉ?
Giám sát Lương cười đáp: "Em từng chơi máy bay điều khiển từ xa chưa? Anh dùng máy bay điều khiển từ xa đấy, cột một sợi dây mảnh vào một đầu, đầu dây còn lại thì buộc sợi dây đèn, sau đó điều khiển máy bay tới tòa đối diện để mang dây qua đó."
Tô Niệm Tinh ngạc nhiên, máy bay điều khiển từ xa bay được đến tòa nhà đối diện cũng không dễ gì dàng gì đâu, nhất là khi giữa hai tòa nhà còn cách nhau mấy chục mét, lỡ như rớt xuống thì cũng không ổn đâu.
Giám sát Lương thấy cô nhìn xuống dưới lầu đã biết ngay cô đang nghĩ gì rồi: "Anh đã sắp xếp cho người ở bên dưới trông chừng, sẽ không để loại chuyện đó xảy ra đâu."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Khỏi phải nói, buổi tối đứng từ trên lầu nhìn xuống mấy cái đèn đó đúng là đẹp thật ấy."
Cũng không biết là giám sát Lương gợi ý hay là nhân viên quản lý khu nhà vì thống nhất gìn giữ mà chưa đến hai ngày, ở tâng hai đã lắp đèn màu rồi.
Giám sát Lương xưa nay hào phóng và điềm tĩnh hiếm khi bắt đầu nhỏ nhen: "Sao chép ý tưởng của anh, quá đáng ghét!"
Tô Niệm Tinh cười ha ha: "Không sao đâu, buổi tối lúc em về nhà, ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy đèn màu, như vậy cũng không tồi."
Giám sát Lương ôm vai cô, kêu cô ngồi xuống rồi mát xa huyệt vị cho cô: "Còn đau không?”
Tô Niệm Tinh lắc đầu nói không sao: "Lần này cũng may mà nhờ có Đại Đao, bằng không em thật sự đã ăn một dao rồi."