Chương 809: Như Thế Không Phải Là Cô Tự Vả Vào Mặt Mình À
Chương 809: Như Thế Không Phải Là Cô Tự Vả Vào Mặt Mình ÀChương 809: Như Thế Không Phải Là Cô Tự Vả Vào Mặt Mình À
Tô Niệm Tinh trừng to mắt: "Hả? Lăng xe? Phải lăng xê thế nào ạ?”
Trước đây báo chí từng đăng lời tiên tri của cô rồi thì phải?
Không được, báo chí đăng lên rồi bọn cướp không ra tay nữa thì phải làm sao?
Như thế không phải là cô tự vả vào mặt mình à.
Tô Ngọc Bạch gợi ý cho cô: "Có thể tìm đài truyên hình công bố lời tiên tri của cháu trước. Khi phát sóng, mọi người có thể chứng minh cho cháu là cháu đã tiên đoán trước được vụ cướp lần này."
Tô Niệm Tinh vừa định nghĩ lý do để từ chối thì giám sát Lương đã nhanh hơn cô một bước: "Không được! Mấy tên cướp đó điên cuồng như vậy, đến ngay cả ngân hàng mà còn dám vào cướp thì thôi, nếu như A Tỉnh tiên đoán trước được sự việc vậy ai sẽ tới bảo đảm sự an toàn cho cô ấy. Vì danh tiếng mà đẩy tính mạng của bản thân vào chỗ nguy hiểm sao, vẫn nên bỏ đi thì hơn."
Tô Ngọc Bạch nghĩ ngợi một chút, cảm thấy anh nói cũng có lý nên nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này.
Hơn sáu giờ chiều, Tô Niệm Tinh vẫn nhận được cuộc điện thoại gọi tới của đạo diễn, kêu cô ngày mai tới đài truyền hình thu hình một chương trình phỏng vấn, nhưng lần này không kêu cô tiên đoán nữa, mà là kêu cô bói toán cho minh tỉnh.
Chương trình này đã đặt lịch hẹn với Tô Niệm Tinh từ trước rồi, sau đó lại vi phạm hợp đồng rồi bồi thường cho cô mười vạn đô la Hồng Kông.
Lần này, Tô Niệm Tinh không phải khách mời thường xuyên mà chỉ tới tạm thời ghi hình cho một kỳ mà thôi. Sáng ngày mai phải xác định lời thoại còn chiều mai đã phải thu hình ngay rồi.
Họ mời cô ngày mai có thời gian rảnh thì tới, Tô Niệm Tinh đã đồng ý.
Buổi tối, cô lại tới phố Temple bày sạp, lần này chỉ toàn bói được mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Có một người phụ nữ bị mất con mèo, Tô Niệm Tinh đi cùng bà ta qua đó tìm, mỗi lần đến được một nơi là cô lại phải bói một quẻ để xác định phương hướng, nhưng đợi khi cô đến khu vực đó tìm kiếm thì con mèo đã chạy mất rồi, hại cô suốt hai tiếng đồng hồ phải di chuyển theo con mèo đó.
Vất vả lắm mới tìm được mèo, Tô Niệm Tinh mệt đến mức thở không ra hơi: "Không bói nữa, vê nhà thôi."
Ngày hôm sau cô đến đài truyền hình quay chương trình, mấy nhân viên công tác kia phải tăng ca để dựng bối cảnh.
"Sao các anh lại muốn mời tôi tới chương trình vậy? Không phải trước đó đã từ chối rồi sao?"
"Chương trình lần này do vua tàu thủy tài trợ đó." Phó đạo diễn cười bảo: "Vua tàu thủy rất tốt với cô, nghe nói ông ấy còn định dựng hẳn một chương trình, đến khi ấy cô cũng sẽ là một trong các khách mời."
Tô Niệm Tinh ngạc nhiên, tài trợ á?2
Ông ngoại đang tính lăng xe cô sao?...
Lại thêm một ngày ngồi ăn bữa sáng, Tô Niệm Tinh kể lại sự việc cho giám sát Lương nghe: "Ông ngoại đối xử với em cũng quá tốt rồi."
"Em chính là cháu dâu tương lai của ông mà, ông tốt với em cũng là chuyện bình thường thôi." Giám sát Lương kêu cô không cần để bụng đến chuyện này: "Hơn nữa, em tưởng ông chỉ đơn thuần muốn giúp em thôi sao?"
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Không phải hả?"
"Ông ngoại muốn em kiếm được thật nhiều tiền để sau này chúng ta không phải lo đến vấn đề tiên nong nữa." Giám sát Lương gắp thức ăn cho cô: "Ông ngoại muốn đẩy em lên một phen."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra: "Xem ra, ông ngoại thật sự sẽ không nhường công ty cho anh rồi."
Giám sát Lương bật cười: "Đến ngay cả mẹ anh mà ông ngoại còn không cho thì thôi, làm sao lại đi cho anh được chứ. Mà anh cũng không hiểu tí gì về công ty cả, nhưng..."
Anh hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Năm nào ông ngoại cũng sẽ gửi không ít tiền tiêu vặt cho anh, bây giờ em là bạn gái của anh rồi, đến tết em cũng sẽ có.'
Tô Niệm Tinh vui vẻ: "Hóa ra tiền của anh đều là ông ngoại cho cả sao?”
Giám sát Lương gật đầu: "Có một phần là tự anh kiếm được. Cái hồi anh thi đỗ đại học, vào lần sinh nhật hai mươi tuổi ấy còn được thăng chức làm giám sát, ông ngoại đã tặng một món quà lớn cho anh, còn bình thường đón sinh nhật đều tặng quà nhỏ thôi."
"Quà lớn là lớn bao nhiêu? Mà quà nhỏ là nhỏ cỡ nào?" Kiếp trước Tô Niệm Tinh không cần phải tốn công suy nghĩ việc tranh sủng trước mặt cha mẹ mình bởi vì bọn họ chỉ có đúng một đứa con gái là cô thôi. Tương lai, tất cả mọi thứ đều là của cô hết nên cô cũng không vôi. Ngược lại năm nào ông nội cô cũng tặng quà cho cô."
"Đợt lên đại học thì tặng một chiếc xe riêng cho anh nhưng bị mẹ anh bán đi rồi. Hồi sinh nhật hai mươi tuổi thì tặng một căn biệt thự ở sườn đồi. Lúc lên làm giám sát cũng cho anh 28. 888. 888 đồng.