Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81: Ánh Mắt Gì Thế Này?

Chương 81: Ánh Mắt Gì Thế Này? Chương 81: Ánh Mắt Gì Thế Này?Chương 81: Ánh Mắt Gì Thế Này?

Lương Nhã Tĩnh thấy cô ta đã hạ quyết tâm báo thù cũng ủng hộ cô ta: "Được, nhưng chúng ta phải nắm được chứng cứ đã."

Lâm Hương Di gật đầu: "Qua mấy hôm nữa anh ta sẽ đi công tác, đến khi ấy bồ đi với tôi về quê luôn, chúng ta chụp thêm mấy bức ảnh."

Hai người nhanh chóng bàn bạc xong đối sách.

Tô Niệm Tinh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Đêều nói gái Đông Bắc tiêu sái nhất, nói đi là đi, không lằng nhằng, nhưng không ngờ gái Hương Giang những năm chín mươi cũng không hề thua bọn họ một tí nào.

Lâm Hương Di và Lương Nhã Tĩnh trả năm trăm đồng tiền xem bói, đang định rời đi thì đột nhiên có hai viên cảnh sát mặc thường phục đi tới từ một đầu đường khác.

Sở dĩ Tô Niệm Tinh liếc mắt một cái đã nhận ra ngay là vì cô biết họ. Một trong số đó là người giúp lấy khẩu cung của cô khi tới tổ trọng án ngày trước - Đại Lâm, một người khác hình như là cấp trên của Đại Lâm, khi ấy chính anh ta đã gọi Đại Lâm và Trương Chính Bác đi, sau đó thì cô được thả đi.

Trông thấy hai người, trong lòng Tô Niệm Tinh căng thẳng, không phải bọn họ đã bắt được hung thủ rồi, muốn tống cô về nội địa đấy chứ?

Vậy mà thời gian lại trôi qua nhanh như vậy sao?

Rõ ràng bà A Hương cũng nhìn thấy, trông thấy hai người đó, bà ta theo bản năng túm chặt cánh tay của Tô Niệm Tỉnh, trong lòng rất không nỡ, sau đó lại trấn an cô. Lương Nhã Tĩnh nhìn người tới với vẻ ngạc nhiên: "Anh, sao anh lại tới đây?"

Giám sát Lương nhìn về phía em gái: "Anh tới phá án, sao hai đứa các em lại ở đây?"

Lương Nhã Tĩnh nhún vai: "Xem bói đó, bên này xem chuẩn lắm."

Giám sát Lương nhíu mày, rõ ràng rất không tán đồng: "Em chính là trí thức cao đi du học từ nước ngoài về mà cũng tin cái này? Sách vở của em đều học phí hết cả hay sao?"

Lương Nhã Tĩnh bị dạy dỗ giống như đứa trẻ lên ba, Lâm Hương Di vừa định giải thích thay bạn thân thì cánh tay lại bị đối phương kéo lại, lắc đầu với cô ta.

Lâm Hương Di chỉ đành nuốt lời bên miệng xuống.

Giám sát Lương không để ý đến hai người họ mà giơ thẻ công tác ra trước mặt Tô Niệm Tinh: "Tôi là giám sát Lương của tổ trọng án B, muốn mời cô đến lấy lời khai, giúp chúng tôi cùng điều tra vụ án."

Hóa ra không phải là tống cô về nội địa, Tô Niệm Tinh thở ra một howit hật dài, nhưng nghe thấy lời của anh ta, cô lại rất khó hiểu: "Vụ án gì thế?"

Giám sát Lương lấy một bức ảnh ra, hỏi cô: "Biết cô ta không?”

Tô Niệm Tinh nhìn cẩn thận rồi gật đầu: "Biết, cô ta tên là Tưởng Mộng Vân”

Cuối cùng thì cô cũng phản ứng lại, Tưởng Mộng Vân bị chồng cô ta cho một xác hai mạng, nói không chừng a sir cảm thấy cái chết của cô ta khả nghi cho nên mới tìm tới cô để điều tra quỹ tích sinh hoạt của Tưởng Mộng Vân. Nguyện vọng của tên đàn ông cặn bã kia sắp thất bại rồi. Ha ha, loại tiện nhân giống như vậy nên nói là mất cả chì lẫn chài mới phải.

Giám sát Lương thấy trên gương mặt cô thấp thoáng vẻ hưng phấn bèn nhíu mày lại: "Xin hỏi lúc ba rưỡi chiều thứ năm, ngày mùng bảy tháng năm, có phải cô đã xem bói cho cô Tưởng Mộng Vân không?”

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng, đúng là tôi đã xem bói cho cô ta, cô ta thế nào rồi?"

Bà A Hương nhớ đến quẻ tượng mà Tô Niệm Tinh đã tính cho Tưởng Mộng Vân. Tiểu Tinh xem bói chuẩn như vậy, sẽ không phải Tượng Mộng Vân đã xảy ra chuyện rồi đấy chứ?

Đó chính là một xác hai mạng đó.

Bà A Hương sợ đến mức cả người run lên, cái ghế dưới chân gân như không thể chịu được sức của bà ta mà rắc một tiếng.

Cả người bà A Hương ngã xuống đất, nhưng bà ta hoàn toàn không cảm thấy đau, chỉ nhìn giám sát Lương với vẻ ngây người, đợi anh ta trả lời.

Một cái ngã này khiến Tô Niệm Tinh giật nảy mình, vội vàng đỡ bà ta dậy: "Bà không sao chứ? Xương cốt có bị thương không?"

Bà A Hương lắc đầu, đáp: "Không sao."

Nhưng lại không muốn ngồi dậy, chỉ trợn đôi mắt đục ngầu kia nhìn giám sát Lương.

Giám sát Lương bị bà A Hương nhìn mà rợn hết cả gai ốc.

Ánh mắt gì thế này?

Anh ta cố gắng bỏ qua tầm nhìn của bà cụ này để nhìn về phía Tô Niệm Tỉnh, cảm giác áp bách vô cùng: "Sự việc đã xảy ra được vài ngày rồi, tại sao cô vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy?"

Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Hôm đó tôi xem bói cho cô ta, quẻ tượng không được tốt cho lắm. Cô ta rất tức giận, chúng tôi còn cãi nhau nữa cho nên tôi vẫn còn nhớ."
Bình Luận (0)
Comment