Chương 811: Thật Hay Giả Vậy?
Chương 811: Thật Hay Giả Vậy?Chương 811: Thật Hay Giả Vậy?
"Có lẽ là đồng bọn chăng? Một người phụ trách cướp, còn một người phụ trách tiên đoán." Có người rất biết tưởng tượng.
Tô Niệm Tinh thật sự cũng đến cạn lời luôn rồi đấy.
Cô trừng mắt nhìn người đã lên tiếng kia, ai cùng một giuộc với bọn cướp đấy chứ.
"Không phải đại sư phong thủy, bên trên có viết là đội cảnh sát đây này! Anh Nhất đã tiên đoán trước." Chú Minh thấy chú An không đọc kỹ mà cũng hơi cạn lời, ông ta chỉ vào một hàng chữ nhỏ tí hin ở trên đấy: "Không phải viết cả ở đây rồi hay sao?"
Chú An hơi kinh ngạc: "Anh Nhất? Nhưng làm sao anh ta biết hôm nay mấy tên cướp kia sẽ đến sân bay Khải Đức chứ?"
Không có một ai trả lời câu hỏi của ông ta.
Đúng lúc này thì thím An vội vàng đảo nhanh bước chân đi từ bên ngoài vào: "Mau mau mau, mau mở tivi lên, nghe nói đài truyên hình đang phát sóng trực tiếp vụ cướp ở sân bay kia kìa."
Mọi người đều ngớ người, phát trực tiếp luôn?
Thật hay giả vậy?...
Ánh nắng ban mai ấm áp mà lại sáng rực, bầu không khí trong lành êm ả, nhóm người già đang ở trong công viên tập thể dục buổi sáng, sân bay Khải Đức thì yên tĩnh. Xung quanh chỉ có vài nhân viên công tác lẻ tẻ đang bước đi thong thả, bầu bạn với họ là nắng sớm ẩm thấp. Một chiếc xe vận chuyển tiền chậm rãi lái vào trong khu nhà kho của sân bay và đỗ lại trước tòa nhà hành chính Hoa Vận, từ trên xe có một nhân viên hộ tống đi vào tòa nhà hành chính là thủ tục.
Trong xe vẫn còn ba nhân viên hộ tống nữa, trên ghế lái và ghế phụ lái đều có người.
Đột nhiên, một chiếc xe lái đến bên cạnh, người trong xe vận chuyển tiên cũng không phát hiện ra có gì khác thường cả.
Lúc này, có năm tên cướp nhảy xuống từ trong con xe đó, bốn người che mặt và một người không che mặt, người này chính là Hứa Thiếu Phú, và cũng là tên câm đầu của nhóm trộm cướp này, anh ta chỉ huy đám người tách nhau ra bao vây chiếc xe hàng lại.
Các hàng xóm nhìn thấy một màn này trên tivi mà khẩn trương siết chặt nắm tay lại. Mấy tên cướp này đều sử dụng A1K47 hết chứ không phải là súng bắn đạn ria của nhân viên bảo vệ, ngoại hình bá khí, thể hình khá to nhưng khuyết điểm của nó cũng rất rõ ràng, đó chính là đường đạn ngắn, hơn nữa, phát súng đầu tiên thường đều là đạn giấy. Phát súng thứ hai là đạn cao su, không chí mạng. Bắn trúng người cũng chỉ tạo thành cơn đau nhức cực lớn, giảm thiểu lực chiến đấu của đối phương. Phát súng thứ ba mới là đạn thật.
Mà mấy tên cướp này thì khác, bọn họ sẽ không nương tay.
Trong lúc mọi người đang khẩn trương thì có một tên cướp vòng qua mui xe, định kéo cửa xe hàng ra...
A Trân gần như có thể mường tượng ra được tình cảnh mấy tên cướp này câm súng giết người, cô ta sợ hãi quá vội che mắt mình lại, la "á" một tiếng.
"Không cần lo lắng, mấy người này chỉ cần tiền chứ không cần mạng đâu." Tô Niệm Tinh võ lên lưng cô ta.
Quả nhiên giống như cô nói, băng cướp này cũng không nổ súng bởi vì bọn họ hoàn toàn không thể mở được cửa xe của xe chở tiền.
Đúng lúc này thì tài xế cũng phát hiện ra băng cướp, anh ta lập tức khởi động con xe chở tiền chạy đi, chỉ trong nháy mắt đã chạy đi được mười mấy bước, có một nhân viên hộ tống mở cửa sổ để lộ báng súng rồi cầm loa hô to ra bên ngoài: "Đây là đội cảnh sát Hương Giang, các người đã bị bao vây! Mau buông vũ khí đầu hàng!"
Âm thanh của loa rất vang vọng, không ngừng lặp lại nhiều lần.
Mấy tên cướp này phóng nhanh như chớp, động tác nhanh nhẹn, bỏ chạy như bay, chỉ vài bước đã trốn được đến xung quanh xe hàng để ẩn thân và nhìn chiếc xe vận chuyển với vẻ cảnh giác, bọn họ liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi định bao vây con xe chở tiền kia lại.
Nhưng còn chưa đợi bọn họ nghĩ ra được sáng kiến gì thì đột nhiên trong không trung vang lên một tiếng súng vang, kèm theo đó là đồng bọn ngã đổ người về phía trước.
Hóa ra, không biết tay nhân viên hộ tống đã đi vào tòa nhà hành chính làm thủ tục từ trước đó đã vòng trở về từ bao giờ, đối phương vừa vặn trông thấy một màn này đã ngay lập tức trốn ra phía sau bức tường bắn chết một tên cướp.
Băng cướp quay người bắn trả, trong lúc nhất thời có thể nghe thấy những tiếng súng vang nối đuôi nhau, tiếng súng đỉnh tai nhức óc, trong không khí nhanh chóng tràn ngập một thứ mùi gai mũi khiến người ngạt thở.
Người đi đường trong sân bay sợ đến mức bỏ chạy tán loạn, họ ùa về các phía như ruồi bọ mất đầu và gào khóc om sòm trong sự hoảng loạn.
Đây là một trận đấu súng chân chính, không có ái tình sầu day dứt và tình huynh đệ cảm động người xem nhất định phải có trong các bộ phim truyền hình, mà chỉ có màn đọ sức giữa sinh mệnh với sinh mệnh mà thôi.