Chương 815: Hơn Một Vạn Đấy, Anh Chắc Chứ
Chương 815: Hơn Một Vạn Đấy, Anh Chắc ChứChương 815: Hơn Một Vạn Đấy, Anh Chắc Chứ
"Đúng đó, chắc chắn là do cậu thắp hương không đủ siêng rồi, cho nên Quan Âm đại sĩ mới oán trách đó." Chú Minh cũng phụ họa theo.
Những hàng xóm kháng cũng gật đầu tới tấp.
Bảo Lâm cảm thấy oan uổng quá: "Ngày nào mà tôi chẳng thắp hương, có lần nào mà bỏ quên đâu."
Ông ta nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ chờ mong: "Đại sư, cô xem giúp tôi một quẻ với, xem rốt cuộc là người hay là ma."
Tô Niệm Tinh lấy dụng cụ ra: "Hơn một vạn đấy, anh chắc chứ?"
Ở quán ăn cô chỉ bói quẻ gấp thôi, quẻ chậm đều là lúc bày sạp ở phố Temple mới có cái giá đó.
Bảo Lâm gật đầu: "Chắc chắn."
Chuyện này đã khiến ông ta phiền não được rất lâu rồi, cứ tiếp tục thế nào nữa thì có khả năng tinh thần của ông ta sẽ sụp đổ mất.
Tô Niệm Tinh nắm lấy ngón tay của ông ta, rất nhanh, cô đã nhìn thấy một hình ảnh quỷ dị: Khi tất cả mọi người đã chìm vào trong giấc ngủ say, ở nhà hàng cũng không có một bóng người nào hết thì một chiếc tủ nhỏ bé bị đẩy mở ra từ bên trong, một cô gái nhỏ chui ra ngoài, cô bé chỉ khoảng ba, bốn tuổi, đôi mắt giống như hạt nho đen, nhấc cặp chân nhỏ nhắn đi đến trước tủ lạnh rồi lấy cái đĩa bên trong tủ lạnh ra sau đó ngồi trên mặt đất bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tô Niệm Tinh rút tay về rồi một lần nữa bật lại đoạn video vừa rồi lên.
Cô chỉ vào cái khúc tủ lạnh bị mở ra kia, có một bàn tay nhỏ đang kéo cái đĩa ra bên ngoài: "Mọi người nhìn xem, có phải ở đây có một bàn tay không?”
Mọi người híp mắt nhìn, video quá mờ nên phải nhìn rất lâu: "Có tay sao? Chắc không phải đâu? Tay nào có nhỏ như vậy chứ?"
"Sao lại không, tay của trẻ con không phải đều rất nhỏ hay sao?" Tô Niệm Tinh đáp với vẻ hiển nhiên.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Bảo Lâm cũng ngạc nhiên: "Cô nói gì cơ? Trẻ con á?"
"Đúng rồi." Tô Niệm Tinh hỏi ông ta: "Anh đã kiểm tra mấy chỗ như tủ chưa, trẻ con có thể trốn vào trong đó đấy?"
Bảo Lâm sững sờ một lúc rất lâu rồi lắc đầu: "Chưa, mấy cái tủ đó nhỏ như thế, người lớn cũng không thể trốn được vào cho nên tôi mới không kiểm tra."
Càng nghĩ ông ta lại càng cảm thấy có khả năng: "Không được! Tôi phải về tìm mới được!"
Anh ta vung chân chạy ra bên ngoài, những hàng xóm láng giêng khác thấy có chuyện để hóng nên cũng đuổi theo sau.
A Trân há to mồm ngạc nhiên: "Oal Sao trẻ con lại trốn ở trong nhà hàng chứ? Lâu như thế mà cũng không có người nào phát hiện ra sao?"
Tô Niệm Tinh cũng không rõ cho lắm: "Có khả năng là nhà hàng đông người quá cho nên không để ý cho lắm chăng?"
Nếu là ở quán ăn này của cô có một đứa trẻ ngày nào cũng xuất hiện thì quả thật sẽ rất thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng nhà hàng Bảo Phúc lại có hai tâng trên dưới, diện tích còn gấp quán ăn này của cô hơn mười lần, lại có nhiều phòng bao đến vậy nên không để ý cũng là chuyện rất bình thường mà thôi.
Không bao lâu sau bên ngoài đã truyền tới tiếng xì xào, là các hàng xóm đã quay trở về.
Chú Minh đứng xem một lúc, vì không chen lại được mấy người khác nên đành trở về trước: "Ôi, chủ quán, cô lợi hại lắm đó! Thật sự có một bé gái trốn trong tủ, Bảo Lâm đang sợ chết khiếp rồi kia kìa."
"Con cái nhà ai vậy ạ?" Tô Niệm Tinh chỉ có thể bói ra được có một đứa trẻ chứ không thể bói ra được thân phận của đối phương.
Chú Minh lắc đầu: "Không rõ cho lắm, Bảo Lâm đang hỏi, đứa bé kia cũng không biết bị làm sao mà cứ ngậm chặt miệng, không chịu nói."
Chú An cũng đi từ bên ngoài vào: "Có lẽ là một đứa bé câm đấy, hỏi kiểu gì cũng không chịu mở miệng."
"Đã báo cảnh sát chưa ạ?" Tô Niệm Tinh hỏi hai người.
Chú An gật đầu: 'Bảo Lâm đã báo cảnh sát rồi, cậu ta không hỏi ra được nên chỉ có thể kêu cảnh sát tới tìm bố mẹ giúp thôi."
Chú Minh cảm thán: "Cha mẹ cái kiểu gì thế không biết? Con mình mất tích mà bọn họ cũng không biết luôn, thật quá vô trách nhiệm."
Tô Niệm Tinh đọc báo ngày hôm nay: "Ngày nào cũng có tin tức trẻ con mất tích đăng lên báo nhưng hình như độ tuổi không trùng khớp thì phải?"
Ngày nào A Trân cũng đọc báo nhưng cũng không nhìn thấy: "Có khả năng là cố tình bỏ rơi thì sao?"
"Không thể nào? Ai lại thiếu đạo đức đến mức cố tình bỏ rơi con mình cơ chứ?" Chú An thân là một phụ huynh đã từng lạc mất con không thể tưởng tượng ra được có cặp cha mẹ nào lại nhẫn tâm đến vậy. "Mẹ kế đó." A Trân đoán. Chú An không nói gì nữa.