Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 822 - Chương 822: Vẫn Nên Bỏ Đi Nhỉ

Chương 822: Vẫn Nên Bỏ Đi Nhỉ Chương 822: Vẫn Nên Bỏ Đi NhỉChương 822: Vẫn Nên Bỏ Đi Nhỉ

Khẩu Thủy Toàn xấu hổ xoa đầu: "Cửa hàng trưởng của chúng tôi còn chưa có vợ nữa là, tôi không vội đâu.”

Nói đến anh Minh là các hàng xóm đều lấy làm tò mò: "Sao anh Minh vẫn chưa tìm vợ nhỉ? Người đã hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa hẹn hò được mấy cô."

Vừa hay anh Minh cầm rượu đi qua đây, chú An gọi anh ta lại: 'A Minh, có phải lần trước bị A Kiêu kia lừa thảm quá nên không dám có bạn gái nữa không vậy?”

Anh Minh vừa cười vừa lắc đầu: "Không có đâu, hẹn hò còn phải chú trọng vào duyên phận nữa mà."

"Anh Minh, có phải do anh yêu cầu quá cao không đó? Anh nên giảm thấp tiêu chuẩn xuống đi, đừng cứng ngắc như vậy làm gì, tìm một cô vợ hiền thục một chút là được. Chứ giờ vừa muốn gia thế tốt, vừa phải lớn lên xinh đẹp, lại còn phải có dáng người đẹp, nào có dễ gặp đến vậy chứ?"

Anh Minh kêu bọn họ đừng nhân cơ hội dạy dỗ mình: "Ngày đại hỉ của cha tôi đừng có nói tôi chứ, mọi người ăn uống vui vẻ nhé."

Đợi anh ta đi rồi, Khẩu Thủy Toàn mới nhỏ giọng hỏi Tô Niệm Tinh: "Đại sư, đến khi nào thì anh Minh mới lấy được vợ vậy? Cô có thể bói ra được không?”

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Được chứ, nhưng tôi phải bói một quẻ!"

Nghe thấy cô định xem bói, chú An lập tức ngồi thẳng người lên: "Không phải tôi yêu cầu cô bói đâu đấy, không liên quan đến tôi."

Những người khác cũng hưởng ứng theo: "Đúng đó, không phải tôi đòi bói, chúng tôi không chịu trách nhiệm trả tiền xem bói đâu."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Khẩu Thủy Toàn, kêu anh ta bỏ tiền.

Khẩu Thủy Toàn keo kiệt làm sao có thể móc ra được nhiều tiên như vậy chứ, anh ta lập tức cười xán lạn: "Vẫn nên bỏ đi nhỉ, thật ra tôi cũng không tò mò đến vậy."

Thấy mọi người sợ nợ nần quấn người, Tô Niệm Tinh phì cười một tiếng: "Chỉ là bói chơi mà thôi, không thu tiền quẻ của mọi người đâu."

Nghe thấy không lấy tiền xem quẻ, mọi người lập tức xúm lại gần: "Được đó, được đó."

Người ngồi ở phía đối diện không nhìn thấy được nên chạy ra đằng sau cô để xem.

Tô Niệm Tinh ném lục hào kim tiền quẻ rồi lại bấm đốt ngón tay nửa ngày: "Không tồi! Anh Minh có Hồng Loan Tinh chiếu, rất nhanh có thể gặp được người trong lòng mình đấy."

Mọi người vừa nghe xong đã lập tức liếc mắt nhìn xung quanh tìm anh Minh, lại chỉ thấy anh ta đang nói chuyện với một cô gái trẻ, khác hẳn với dáng vẻ tùy tiện ban nãy, bây giờ trông anh ta lịch thiệp hơn rất nhiều.

"Ô kìa, anh Minh đang tán gái luôn kìa, cô gái kia trông xinh lắm, vừa nhìn đã biết là kiểu người mà anh Minh thích rồi."

Những người khác cũng nhìn qua bên đó: “Đúng là xinh thật."

"Cũng chưa chắc là đang tán gái đâu, có lẽ là người thân của anh Minh thì sao." Tô Niệm Tinh thấy mọi người biết liên tưởng như vậy bèn nói một câu phá tan suy đoán của bọn họ.

Mọi người vừa nghe xong, cảm thấy hình như cũng có khả năng thật. Chú An lẩm bẩm: "Cô gái đó là ai thế nhỉ? Sao tôi lại không quen?”

Anh Minh dẫn cô gái đến một bàn khác và ngồi xuống, bên đó là chỗ ngồi của khách mời bên nhà gái.

Đám người chú An đã hiểu rồi: "Không phải người thân cùng huyết thống, không tồi, có thể kết hôn."

Đợi anh Minh đi ngang qua, chú An kéo cánh tay của anh ta rồi chỉ vào cô gái trẻ kia, hỏi: "Cô ấy là ai vậy?"

"À, là cháu gái của dì đấy, tới đây tham dự hôn lễ." Anh Minh liếc mắt nhìn qua rồi nhanh chóng giải đáp câu hỏi cho mọi người.

Khẩu Thủy Toàn cười đầy mờ ám với anh ta.

Anh Minh bị anh ta cười mà chẳng hiểu gì cả: "Cậu bị dở hơi à, cười gì thấy ghê vậy.'

Khẩu Thủy Toàn vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười: "Đại sư vừa mới bói cho anh một quẻ, nói anh có Hồng Loan Tinh chiếu, sắp tới sẽ hẹn hò, nói không chừng chính là cô em kia đấy."

Đôi mắt anh Minh sáng ngời hẳn lên, cũng không buồn đi đón tiếp khách khứa nữa mà sáp đến trước mặt Tô Niệm Tinh: "Đại sư, thật sao? Tôi thật sự sắp hẹn hò rồi hả?"

"Đúng rồi, vận đào hoa của anh sắp tới rồi đấy, hơn nữa một lần tới hẳn hai cô, một người là đào hoa chính, một người là đào hoa lệch, còn phải xem bản thân anh chọn thế nào nữa đấy." Tô Niệm Tinh nhún vai, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ hóng chuyện.

Những người khác cũng vội vàng lại gần: “Anh Minh, anh còn thích ai nữa hả?" Anh Minh xua tay: "Nào còn có người khác nữa chứ. Cậu nghĩ tôi là người thế nào vậy? Ngày nào cũng chỉ toàn đối mặt với khách hàng, mấy nữ giới kia tới tiệm tôi mua vàng đều là hoa đã có chủ cả rồi, nào có đến lượt tôi chứ."
Bình Luận (0)
Comment