Chương 827: Thắng Rồi Thì Phải Mời Anh Ăn Một Bữa Đấy Nhé
Chương 827: Thắng Rồi Thì Phải Mời Anh Ăn Một Bữa Đấy NhéChương 827: Thắng Rồi Thì Phải Mời Anh Ăn Một Bữa Đấy Nhé
Ông nội cô sợ mình già rồi đãng trí nên luôn thích hẹn bạn bè đến đánh mạt chược với mình, cô thân là vãn bối được ông nội thích nhất nên đương nhiên cũng sẽ ở bên cạnh xem rồi, nhiều lần như thế nên cô cũng biết.
"Đối phó với mấy tuyển thủ nghiệp dư như các anh tuyệt đối thừa sức luôn nhé." Tô Niệm Tỉnh tự tin đầy mình, sau đó lại chợt nghĩ tới gì đó: "Em thắng họ thì có sao không nhỉ?"
Cô nhớ trước kia từng xem một bộ phim nói có người sẽ cố tình thua trên bàn mạt chược, tặng tiền cho đối phương.
Giám sát Lương cười bảo: "Đương nhiên là không rồi, em muốn thắng bao nhiêu thì thắng bấy nhiêu. Các trưởng bối đều có tiền mà, thua tám trăm, mười vạn đối với họ mà nói chỉ là một tiên chợ một bữa mà thôi."
Tô Niệm Tinh siết nắm tay thành quyền: "Vậy thì tốt, có lẽ tiên em kiếm được trong chiều nay còn nhiều hơn em đi xem bói ấy chứ."
Giám sát Lương buồn cười, cũng nói đùa với cô: "Thắng rồi thì phải mời anh ăn một bữa đấy nhé."
"Đương nhiên rồi! Đến khi ấy chúng ta sẽ đến nhà hàng bán đảo ăn một bữa." Tô Niệm Tinh vô cùng hào sảng, muốn sảng khoái bao nhiêu thì sảng khoái bấy nhiêu.
Giám sát Lương trông bộ dáng tràn trề sức sống của cô mới không nhịn được mà cầm tay cô lên hôn vài cái.
Hai gò má của Tô Niệm Tinh đỏ hồng, rặng mây đỏ ấy lan rộng từ gò má ra đến khắp toàn bộ gương mặt, khiến cho gương mặt vốn đã ưa nhìn này lại càng thêm vài phần đẹp mắt. ... Vịnh Repulse, biệt thự nhà họ Tô.
Xe của giám sát Lương trực tiếp lái vào hâm để xe.
Đến chính sảnh thì Lương Nhã Tĩnh đã tới trước và đang ngồi nói chuyện với các anh họ, chị họ. Thân là đứa trẻ nhỏ nhất trong gia tộc, Lương Nhã Tĩnh chưa bao giờ không có cảm giác tồn tại, mọi người lại càng thích hỏi cô ấy về chuyện công việc hơn.
Đợi giám sát Lương dẫn Tô Niệm Tinh đi vào đây, mọi người đều nhướng mày. A Cảnh thì mấp máy môi nhưng đến cuối cùng cũng không nói gì cả.
"An Bác!" Các trưởng bối trông thấy giám sát Lương không thận trọng như các trưởng bối kia, ngược lại còn nhìn anh với ánh mắt khen ngợi.
Thân là vãn bối có tiên đồ nhất trong gia tộc, không thể nghi ngờ gì tương lai của giám sát Lương rất rực rỡ.
Anh có thể chịu khổ để vào đội cảnh sát Hương Giang, tuổi tác còn trẻ mà đã ngồi lên chức giám sát cấp cao, nếu như gia tộc chịu trợ lực cho anh thì vị trí anh Nhất trong tương lai cũng không phải là không có khả năng ngồi vào được.
Giám sát Lương giới thiệu Tô Niệm Tinh với các trưởng bối.
Thái độ của mấy trưởng bối này cũng không tồi, ngay cả Tô Tú Dung trước đó còn coi thường cô cũng hiếm khi nở nụ cười, rõ ràng là không muốn gây chuyện ngay trong ngày gia đình đoàn viên này.
Chú hai vỗ lên vai giám sát Lương: "Không tồi! Nghe nói ông có dẫn cháu đi gặp anh Nhất, mà cũng nên là như vậy, rõ ràng nhà mình có quan hệ, hà tất cứ phải giấu diếm chứ."
Giám sát Lương cười đáp: "Chú hai, không phải cháu thanh cao không muốn mượn dùng quan hệ của gia tộc, nhưng nếu như ngay cả cái chức giám sát cấp cao mà cháu còn phải nhờ người trong nhà giúp vậy chắc chắn con đường tương lai sẽ không đi lâu dài được.”
Chú hai cười bảo: "Chí hướng tốt lắm, vững vàng từng bước leo lên, lại không bảo thủ! Người trẻ tuổi thời gian có ít ai điềm tĩnh được như cháu lắm, rất không tồi!"
Chú hai đã khen rồi hiển nhiên những trưởng bối khác cũng không keo kiệt.
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn A Cảnh, đối phương đã sớm trợn trắng mắt luôn rồi.
Anh ta cũng vô tình liếc qua chỗ Tô Niệm Tinh, cô lại nở một nụ cười đắc ý với anh ta, A Cảnh thấy mà nghiến răng nghiến lợi, quay đầu qua một bên khác.
Hôm nay là lần đầu tiên giám sát Lương dẫn bạn gái vê nhà nên mỗi một vị trưởng bối đều chuẩn bị quà gặp mặt.
Nhẹ hều, không có một tí sức nặng nào, chắc chắn không có khả năng là một tờ tiền giấy đâu, nói không chừng lại là chi phiếu ấy chứ.
Tô Niệm Tinh không mở lì xì ra xem ngay, cô mặc một bộ váy liên nên không có túi, cầm trong tay cũng không tiện vì thế đành thuận tay nhét vào trong túi áo ngực trên của giám sát Lương.
Giám sát Lương nghiêng đầu phát hiện ra lại thân thiết xoa gáy cô vài cái.
Trịnh Kiện Hạo đi qua chào hỏi giám sát Lương: "Phong cách ăn mặc gần đây của em thay đổi rất lớn rồi đấy?"