Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 833 - Chương 833: Cô Thật Sự Bói Chuẩn Như Vậy Sao

Chương 833: Cô Thật Sự Bói Chuẩn Như Vậy Sao Chương 833: Cô Thật Sự Bói Chuẩn Như Vậy SaoChương 833: Cô Thật Sự Bói Chuẩn Như Vậy Sao

Nếu trước khi tàu ra khỏi mời tôi bói một quẻ thì ít nhất tôi cũng có thể giúp các người bói ra được liệu có gặp phải sự cố hay không, như vậy cũng có thể tránh được thiệt hại. Vẫn là chú hai nhìn nhận sự việc thấu đáo hơn. Hỗ trợ đôi bên như vậy đối với ai cũng có lợi hết."

A Cảnh bị đáp trả mà nghẹn uất vô cùng.

Dì ba cũng đưa ra nghi vấn: "Cô thật sự bói chuẩn như vậy sao?"

Tô Niệm Tinh nhún vai: "Vừa rồi tôi đã bói hai quẻ rồi còn gì, sự việc rõ rành rành ra đấy."

"Nhưng An Bác là cảnh sát, ai biết liệu nó có tiết lộ mấy vấn đề riêng này cho cô hay không chứ?" Dì ba không tin vào bói toán, chỉ dựa vào hai quẻ tượng không đau không ngứa cũng không để đả động được bà ta.

Ông ngoại ra hiệu cho mọi người yên lặng: "Chuyện này không gấp, không phải A Hạo sắp tổ chức chương trình huyền học rồi sao? A Tinh có bản lĩnh thế nào thì mấy người cứ xem tivi là biết ngay thôi."

Dì ba nhíu mày: "Trên tivi toàn là diễn, thật giả rất khó nói, người không tin đến cuối cùng vẫn không tin mà thôi."

Ông ngoại gật đầu: "Câu này của con có lý đấy." Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Kiện Hạo: "Lúc cháu kêu bọn họ xem bói cứ cố hết sức để bọn họ bói về chuyện tương lai nhé, như vậy thì đợi lúc phát sóng có thể khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, hiệu quả chương trình cũng sẽ xuất hiện."

Trịnh Kiện Hạo ngạc nhiên: "Bói ấy ạ? Thế này phải làm sao mới phán đoán được bọn họ bói có đúng hay không? Không có kết quả thì không có cách nào chọn ra ai là quán quân được. Ông ngoại nhắc nhở anh ta: "Cháu có thể kêu bọn họ đoán chuyện lớn sẽ xảy ra vào ba tháng sau ở kỳ một, rồi đến kỳ cuối cùng hiển nhiên kết quả sẽ có ngay thôi."

Trịnh Kiện Hạo cảm thấy ý tưởng này không tồi: "Cháu hiểu rồi ông ngoại."

Ông ngoại lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "A Tinh có làm cố vấn của công ty không, ông sẽ bàn bạc với Trung Diệu, Trung Diệu cũng chỉ muốn công ty có thể thuận lợi phát triển mà thôi."

Ngô Trung Diệu đúng lúc bày tỏ thái độ: "Đúng vậy, lần trước công ty gặp phải sự cố tàu bè gây thiệt hại nặng nề nên con cũng muốn công ty tốt lên.

A Tinh, phí cố vấn một năm mới là năm trăm vạn đô la Hồng Kông, nếu cô ấy thật sự có thể khiến cho công ty thuận lợi suôn sẻ, có thể cứu vấn được tổn thất mấy tỷ cho công ty thì chút phí này vẫn rất đáng."

Tô Tú Dung cũng gật đầu: "Đúng rồi, lần trước gặp sự cố, mọi người đều trách Trung Diệu nhưng anh ấy cũng có muốn vậy đầu. Mọi người nghĩ thử mà xem, tàu gặp nạn là sự cố ngoài ý muốn, nhân họa còn có thể tránh được chứ thiên tai cũng nào có cách gì được đâu. Nếu có người có thể bói ra được cát hung vậy đương nhiên rất tốt!"

Dì ba thấy bọn họ đã nói như vậy rồi, cuối cùng thái độ cũng mềm mỏng hơn: "Con không hiểu chuyện công ty, nếu mọi người đều đã tin cô ta vậy cứ để cô ta thử đi, còn nếu cô ta bói không chuẩn thì phải trả tiền lại."

Tô Niệm Tinh không ngờ mình chỉ tới đây có một chuyến đã vớt được một con cá béo như vậy.

Tuy rằng dì ba này nói chuyện hơi khó nghe một chút nhưng đối với một người không mê tín thì chút nghi ngờ này hoàn toàn không tính là gì cả.

Cô gật đầu: "Nếu không chuẩn bị cháu sẽ trả lại nguyên vẹn tiền xem quẻ." "Được rồi, một ngày đoàn viên, mọi người đừng có mặt ủ mày chau như thế, chúng ta đi đánh bài đi!" Dì cả gọi mọi người tới đánh mạt chược.

Tổng cộng chỉ bày một bàn, ngoại trừ một vãn bối như Tô Niệm Tỉnh ra thì ba người khác đều là trưởng bối, nhưng các tiểu bối cũng có thể tham gia, hoặc có thể ngồi ở bên cạnh quan sát sau đó đặt cược.

Giám sát Lương không giỏi đánh mạt chược, trước đây thua nhiều hơn là thắng, Lương Nhã Tĩnh còn không bằng anh hơn cho nên lần nào hai người họ cũng tham gia cá cược.

Thấy giám sát Lương đặt cược cho Tô Niệm Tinh, Lương Nhã Tĩnh nghi ngờ: "Cô ấy có được không vậy? Em dựa vào tiền lì xì để sống qua ngày đó, đừng có thua hết sạch."

Một mình cô ấy trả tiền nhà nên áp lực rất lớn.

Giám sát Lương thì thầm bên tai em gái: "Cô ấy là người Tứ Xuyên."

Lương Nhã Tĩnh không hiểu về nội địa cho lắm, người Tứ Xuyên thì làm sao?

Giám sát Lương giải thích với vẻ bất đắc dĩ: "Người Tứ Xuyên vừa mới đẻ ra đã bắt đầu đánh mạt chược rồi, em nói xem có được không?"
Bình Luận (0)
Comment